Cẩn Du cúi đầu: “ Xin chào anh Hà tổng! Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi”.
Cô niềm nở với anh như thế là có ý gì cơ chứ? Thái độ như thể lần trước gặp nhau cả hai đã có ấn tượng tốt vậy.
“ Em gặp Hà tổng rồi sao?”, Trạch Dương giả vờ tỏ ra không hiểu.
“ Dạ anh… Mấy ngày trước ở buổi đấu giá, em không cẩn thận bị rơi xuống hồ bơi. Cũng may là Hà tổng kịp thời xuất hiện, không thì chắc bây giờ em gặp chuyện không hay rồi”, cô kể lại.
Tuy nhiên cô lại không đề cập đến vấn đề anh nhận nhầm cô thành một cô gái khác.
Vĩ Thành rất tò mò không hiểu lý do cô lại nói tốt về mình, rõ ràng là lúc đó anh có hành động cưỡng ép cô.
Khi này Cẩn Du nhìn qua thư ký Triệu, ấy thế mà cô ấy lại né tránh một cách lo sợ.
Nhìn thái độ kỳ lạ của Triệu Mộc Hoa, Cẩn Du thấy lạ.
Trong lúc bàn bạc về những điều khoản trong hợp đồng và vốn đầu tư, trừ những người không liên quan, còn lại đều có suy nghĩ trong lòng.
Vĩ Thành để ý Cẩn Du, còn cô thì lại nghi ngờ về thư ký Triệu. Vì mỗi lần chạm phải ánh mắt của mình, Mộc Hoa lại lảng tránh, như thể cô ta cũng biết gì đó.
Kết quả cuối cùng, hai bên đã ký kết hợp đồng, quyết định hợp tác. Ở phía Hà Thị không nghĩ là chủ tịch Ngô lại đồng ý dễ như thế, nhưng sự thật thì trước đó đã có sự thoả thuận giữa Trạch Dương và Cẩn Du.
Một phần anh muốn giúp Cẩn Du, phần còn lại anh cũng rất xem trọng việc hợp tác với Hà Thị. Đây là một nơi đầu tư Trạch Dương đã nhắm từ rất lâu, có ai ngờ rằng Hà Vĩ Thành lại là người đích thân ngỏ lời trước.
Trong bản hợp đồng có điều kiện Cẩn Du sẽ đến làm việc tại Hà Thị với tư cách là người đại diện An Nguyên và giám sát cho đến khi thương hiệu ra mắt thị trường.
“ Đầu tuần sau, phó giám đốc Ngô sẽ bắt đầu làm việc ở Hà Thị… Cẩn Du, lần hợp tác này sẽ rất mệt cho em vì phải chạy qua chạy lại giữa hai nơi làm, hãy nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt”, anh căn dặn.
Cẩn Du mỉm cười gật đầu: “ Em hiểu rồi ạ”.
Trạch Dương quay qua nhờ vả Vĩ Thành: “ Cẩn Du cũng chỉ vừa mới về nước không lâu, kinh nghiệm làm việc vẫn còn chưa vững, mong Hà tổng đây giúp đỡ”.
“ Chủ tịch Ngô khiêm tốn rồi…”, Vĩ Thành nhìn qua Cẩn Du nói tiếp: “ Cô Ngô mới đây vừa lấy được hợp đồng lớn, tuổi trẻ tài cao… Tôi cũng rất muốn được học hỏi cách làm việc của cô ấy”.
Cẩn Du đứng lên đưa tay ra trước mặt Vĩ Thành: “ Hợp tác vui vẻ nhé Hà tổng!”.
Nhìn vào nụ cười rạng rỡ đầy tự tin ấy, cô thật sự thay đổi. Vĩ Thành cũng đứng lên bắt tay với cô đáp lại: “ Hợp tác vui vẻ”.
Mọi người ai nấy đều vui vẻ, chỉ riêng thư ký Triệu lại cứ mang biểu hiện lo lắng. Dường như khi chạm mặt Cẩn Du, Mộc Hoa luôn tránh né và có hành động bối rối.
Tuy điều đó không thể hiện rõ ra bên ngoài nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Sau khi hoàn thành việc ký kết, tất cả ra ngoài cửa phòng. Trạch Dương được thư ký của mình báo gì đó nhỏ tiếng, anh nói với Vĩ Thành: “ Thật ngại quá! Tôi có việc đột xuất nên phải đi trước, không thể tiễn anh được”.
“ Không sao, chủ tịch Ngô cứ đi giải quyết công việc của mình”, Vĩ Thành cười mỉm đáp.
Khi này Cẩn Du nói: “ Để em tiễn Hà tổng giúp anh”.
Khi Trạch Dương rời khỏi vài bước, Cẩn Du tinh tế để đưa tay ra chỉ đường: “ Thưa Hà tổng, lối này”.
Cô đi trước chỉ đường cho mọi người, đến trước cửa thang máy thì nhấn nút đi xuống.
Trong lúc chờ, Vĩ Thành không ngừng hướng mắt về phía cô nàng, đang định nói gì đó thì ‘ting’ – tháng máy mở ra.
Tất cả mọi người đi vào bên trong, xuống một tầng thì thang máy lại mở, có một nhóm nhân viên đi vào. Vì khá đông nên Cẩn Du phải lùi chân về sau, không may chạm phải người Vĩ Thành.
Anh thấy người đàn ông phía trước lùi chân một chút vì muốn đứng thoải mái, vốn không để ý ở sau đang có người. Anh liền lập tức kéo nhẹ cô ra sau mình, đưa tay ra làm tấm chắn.
Hành động vô cùng tinh tế này khiến Cẩn Du hài lòng, trước đến giờ anh vẫn luôn lịch thiệp như vậy.
Ra ngoài cửa tập đoàn, chiếc xe đã đậu sẵn chờ. Cẩn Du mỉm cười quay qua nói: “ Cảm ơn Hà tổng! Tôi mong lần hợp tác này sẽ mang lại một kết quả thành công mỹ mãn… Hẹn gặp anh ở Hà Thị!”.
“ Hẹn gặp sau, phó tổng Ngô!”.
Nói xong anh và hai nhân viên đi vào xe, trước khi tài xế lái đi, cô cúi đầu chào tạm biệt.
Vĩ Thành nhìn kính chiếu hậu trong xe thấy cô vẫn đứng đó nhìn theo, trong lòng có chút buồn.
Lý do thế nào mà cô lại giấu thân phận của mình? Làm cách nào cô trở thành em gái của Ngô Trạch Dương, phó giám đốc tập đoàn An Nguyên?
Tiếng chuông điện thoại Cẩn Du reo lên, cô nhấc máy: “ Dạ em nghe anh hai?”
“ Em lên phòng gặp anh một chút”, Trạch Dương.
“ Dạ em hiểu rồi”.
‘Knock-knock’, Cẩn Du mở cửa đi vào.
“ Em đến rồi”, cô đứng trước bàn làm việc với dáng vẻ nghiêm trang.
Anh đứng dậy đi đến ghế sofa: “ Cẩn Du! Em ngồi xuống đi”.