Chẳng rõ thứ động lực thực hư nào đã thúc đẩy anh mà giờ đây trước mắt lại là nhà của Cẩm Tú. Ngọc Minh không gõ cửa, cũng chẳng có ý định cất tiếng gọi. Người anh khi này đã thấm đẫm nước mưa, có lẽ cũng quyện vào một ít nước mắt. Chỉ thấy gương mặt anh tái nhợt, bộ dáng thất thần, ánh mắt cũng trở nên vô hồn.
Phía tay nắm cửa nhà đột nhiên động đậy, từ bên trong, Cẩm Tú bổ nhào về phía anh. Cô đưa mắt nhìn anh đầy chua xót nhưng lại chẳng hé môi hỏi chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy cô siết chặt lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của Ngọc Minh rồi kéo anh lên thẳng phòng mình. Song, cô khóa chặt cửa phòng lại, bước tới phía tủ quần áo lấy ra một cái khăn đưa cho anh.
- Anh lau người đi.
Dứt câu, cô lại mang ra một bộ quần áo sậm màu đưa Ngọc Minh. Anh nhìn cô, chẳng hé môi, xong cũng cầm lấy rồi làm theo.
Xong xuôi, anh từ phòng tắm bước ra, bộ quần áo tuy không quá đỗi vừa vặn nhưng vẫn cảm thấy thoải mái hơn. Cẩm Tú lấy trên kệ tủ miếng băng gạt rồi nhanh chóng băng chỗ bị thương trên bắp tay anh lại, những chỗ bầm tím hay sưng tấy còn lại cũng chỉ có thể thoa tạm bằng dầu. Ngọc Minh đưa mắt hướng về phía cô, hai ánh nhìn va vào nhau, đọng lại. Có chút khó xử, anh liền nhanh chóng đảo mắt xuống sàn rồi cất lời:
- Cảm ơn.
Đột nhiên lại có cảm giác bị coi như người lạ làm Cẩm Tú cũng có đôi chút bất mãn. Cô không nói, chỉ kéo anh sà vào lòng rồi đưa tay luồng qua từng thớ tóc. Gương mặt Ngọc Minh dí áp sát vào lòng ngực cô, cảm giác mềm mại, mơn trớn thật khó lòng tả rõ. Đôi bàn tay ấy cứ dịu dàng xoa lấy đầu anh rồi cũng tựa từng bước một đưa cả tâm tình vào trái tim anh.
"Dễ chịu quá." - Như thể đó là tất cả những gì mà anh cần lúc này. Một người ân cần, chu đáo, một vòng tay ấm áp bất kể lý do làm anh tan nát có là gì.
Được một quãng, có lẽ lặng im thế là đủ, người cũng có chút mỏi. Cả hai cũng dịch nhau ra, lòng cứ bồi hồi đến khó chịu. Kẻ tò mò, chua xót nhưng chẳng dám cất nửa lời. Người lại đau như búa đổ, tan nát từ thể xác đến tinh thần cũng chẳng màng một lời than thở. Xa cách đến ngộp ngạt - hóa ra đa số định nghĩa rằng tình yêu của trẻ con tràn ngập màu hồng đều chỉ đúng với một số.
Có lẽ vì chịu quá nhiều dày vò mà anh cũng thấm mệt rồi thiếp đi mất. Cẩm Tú cũng nhanh tay dìu anh nằm xuống giường, xong còn cẩn thận đắp chăn lại. Cô đưa mắt nhìn anh, thở ra một hơi. Trong lòng cũng cảm thấy ngờ vực chuyện này với chuyện anh tự sát về sau có mối liên hệ.
- Lần này em sẽ không để anh chết nữa đâu. - ánh nhìn kiên quyết lại pha lẫn yêu thương ấy như bị kẹt lại nơi anh, có lẽ vì đã tận mắt chứng kiến chuyện hôm đó mà giờ đây, trái tim cô không thể ngừng tan nát khi thấy anh đau lòng.
Cẩm Tú vẫn còn nhớ rõ chuyện mẹ Ngọc Minh không đồng ý khi anh nói mình muốn làm đàn ông. Dạo ấy, lời khó nghe có lẽ không đếm xuể. Cô khi ấy cũng chỉ nghĩ đơn thuần rằng hành động đó xuất phát từ việc quá yêu thương con cái mà ra. Nếu không xảy ra sự cố khác với quá khứ như hôm nay thì e là cả đời này cô sẽ mãi tin vào điều đó. Liệu nó có còn là tình yêu mà một người mẹ dành cho con mình không?
Đôi mắt Cẩm Tú trước đây đều là dựa trên những lời Ngọc Minh kể. Đôi ba lời mắng nhiếc, chưa từng nhắc về chuyện bản thân bị đánh đập tới nông nỗi ấy, bảo tới lại nói quen rồi. Bản thân cô cũng không khỏi tự trách vì thời gian ấy chính cô đã hời hợt với mọi thứ như thế nào.
Bên tai, vài tạp âm đã bẻ gãy dòng suy tư của Cẩm Tú - tiếng sột soạt phát ra từ chỗ Ngọc Minh. Trông như anh đang mơ thấy ác mộng, cặp chân mày cũng đã cau lại. Ngắt quãng, lại có tiếng khóc nấc lên - anh vốn đâu phải kiểu người dễ dàng rơi nước mắt thế này. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy người trước mắt lại trở nên mỏng manh đến vậy. Cẩm Tú đưa tay vuốt nhẹ vào lưng anh, luôn miệng cố trấn an:
- Không sao đâu anh..
Hơi thở của con người kia lại trở nên dồn dập hơn, e là vì cú đập vừa nãy. Mí mắt anh hé dần ra, biểu cảm cực nhọc như người lao lực quá độ. Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, anh cũng thấy rõ được nét mặt đầy lo lắng của Cẩm Tú. Hoảng quá, anh ngồi bật dậy. Mồ hôi nhễ nhại theo đà mà lăn dài xuống.
- A.. Anh ngủ khi nào vậy?
- Mới đây một tí à, anh ngủ thêm đi.
Ngọc Minh đưa mắt nhìn cô đầy khó hiểu, mấp máy môi nhưng rồi định bụng lại thôi. Chưa kịp cất tiếng lòng vào ngược lại thì đã bị Cẩm Tú hỏi:
- Anh có gì thì cứ nói đi, đừng có im lặng nữa.
Anh vẫn lặng thinh thêm một hồi, nhưng e là không che đậy hay giấu diếm thêm được nữa.