Minh Quân đã như thế, từng chút từng chút một chứng kiến Ngọc Minh trưởng thành trong cái đống đổ nát ghê tởm ấy. Đáng hận làm sao, qua chừng đó chua chát, con người ta vẫn coi nơi rách nát kia là nhà. Anh thở dài một hơi, dòng hồi tưởng cũng thế mà gãy ngang. Cẩm Tú đặt hai ngón trỏ dằn lên nhau, môi mím chặt, cổ họng như nghẹn lại. Sau một lát cô cũng không chần chừ nữa mà quay sang hỏi anh:
- Bây giờ em đi thăm anh ấy có được không anh?
Minh Quân khẽ gật đầu đồng ý, anh đứng lên, bảo cô đi theo mình. Cả hai nhanh chóng bước ra phía sau nhà. Phía này kì thực rất rộng, cô cũng biết chuyện gia đình anh rất khá nhưng không ngờ lại tới mức này - khiến cô có chút ngạc nhiên.
Trước mắt giờ đã thấy phần mộ của Ngọc Minh, xung quanh được tráng gạch men sạch sẽ, bó hoa cúc vẫn còn tươi. Cẩm Tú chỉ lặng thinh, đưa mắt nhìn theo, môi cắn chặt. Nơi đây yên bình đến lạ, yên bình như những ngày có Ngọc Minh. Nước mắt cô cũng không kìm được mà trào ra, lăn dài xuống má.
Minh Quân đứng phía sau, ngậm ngùi nói:
- Sau này Minh nó không cô đơn nữa, có anh ở đây bầu bạn với nó, thỉnh thoảng em cứ ghé đây thăm, chắc nó vui lắm. - Giọng anh bắt đầu hạ xuống dần - Nó đã sống một đời khổ cực rồi, giờ có thể bình yên rồi...
Nói tới đây, cổ họng anh như nghẹn lại, cũng quá chua xót rồi dù sao cũng là người thân của nhau. Cẩm Tú đưa tay lên má gạt nước mắt, hai hàng mi vẫn còn ngấn lệ. Cô hít một hơi thật sâu, cố lấy lại tinh thần, nhưng trái tim vẫn không tài nào chấp nhận được sự thật.
"Ấm ức quá" - Mọi chuyện như đổ bể khi giờ đây tâm trí cô chỉ có thể nghĩ đến đó. Nhưng rồi cô cũng quyết định rời đi, bởi lẽ kể cả khi không chấp nhận thì sự thật vẫn là thứ bất biến. Dẫu vậy cô cũng không thể ở đây thêm nữa, càng chứng kiến mọi thứ cô lại càng không muốn tin. Một người như thế ấy, một con người tử tế, chu đáo như thế mà lại phải chịu từng đó đay nghiến.
Cẩm Tú nhanh chóng chào tạm biệt Minh Quân rồi bắt xe quay trở về, có lẽ lúc về đến cũng gần khuya. Cô không về thẳng nhà mà chỉ dừng lại ở tiệm hoa gần đó. Giờ cũng đã hơn 9 giờ, đường cũng không còn mấy đông đúc. Cô cũng chẳng nhớ là gần đây lại có một cửa tiệm hoa thế này nhưng rồi cũng bước vào trong để mua một chậu sen đá nhỏ.
Cô rất thích sen đá, thích vì còn vương bộ dáng một người.
Cẩm Tú đặt chậu sen đá lên quầy tính tiền. Chủ quán là một bà lão chừng bảy mươi mấy, tóc đã gần sắp bạc hết, gương mặt tròn trịa, đôi mắt hiền từ khiến người ta vừa nhìn đã có thiện cảm. Bà lão nhìn cô, nở nụ cười phúc hậu.
- Con người không thể sống mãi với nỗi buồn. - Bà lão nói.
Cẩm Tú đưa mắt nhìn, trơ ra một hồi mới đáp lại.
- Bà nói con sao?
- Thời gian rồi sẽ chữa lành mọi vết thương.
Nghe tới đây, Cẩm Tú đã cảm thấy không thể nhịn thêm, cô không hiểu vì lí do gì mà một người xa lạ lại xen vào chuyện cá nhân của cô trong khi thậm chí họ còn chưa nghe qua câu chuyện đó. Đáng nói hơn, cô thực sự cảm thấy rất bất mãn với câu nói phổ thông kia. Cẩm Tú cau mày, biết bà là người lớn tuổi nên cô cũng hạ giọng xuống phần nào.
- Tính tiền cho con đi.
Bà lão nhanh chóng thanh toán, xong cô cũng quay lưng đi. Trước khi ra khỏi cửa cô còn thầm thì mấy câu ấm ức:
- Thời gian vốn dĩ không thể chữa lành bất kì thứ gì. Nếu thực là chữa là thì anh ấy đã không biến mất khỏi thế giới này rồi.
Người chủ tiệm ngước nhìn theo bóng cô cứ xa dần, mỉm cười nói:
- Vậy nếu con người ta có khả năng nắm bắt thời gian thì sao?
Bà khẽ gật gù rồi đóng cửa tiệm.
Cẩm Tú lúc này đã về đến nhà, cô cất đồ đạc rồi sửa soạn tắm rửa. Song cũng vì mệt quá mà thiếp đi trên giường ngủ khi nào không hay.
Lại một lần nữa, lại là cái cảm giác mơ hồ nửa mơ nửa tỉnh. Trước mắt cô lại hiện ra làn sương mờ nhưng so với lần trước thì có chút không dày đặc bằng. Cô không do dự mà tiến sâu vào trong, nhưng dẫu đi thế nào cũng chỉ thấy một khoảng không vô định. Từ đằng xa, cô nghe thấy tiếng gọi:
- Vậy nếu con người ta có khả năng nắm bắt thời gian thì sao? - Cả giọng nói lẫn câu từ đều hệt như của bà lão ở tiệm hoa, thanh âm cứ vang lên liên hồi, lặp đi lặp lại, lúc trầm lúc bổng.
Cẩm Tú lần theo giọng nói mà bước, đi tới chỗ một vệt sáng màu xanh, càng tiến tới lại càng rõ ràng hơn. Giọng nói lúc này cũng đã biến mất hẳn. Cô cảm thấy vệt sáng này rất kì lạ, nhưng lại có thứ gì đó cứ thôi thúc cô tiến vào trong. Cuối cùng Cẩm Tú vẫn là quyết định bước vào bên trong, tiến sâu vào, vệt sáng cũng dần chuyển ánh trắng. Ý thức của cô cũng đột ngột mất dần. Phía bên tai có giọng nói vọng lại mới làm cô sực tỉnh:
- Em, không dậy về là anh bỏ lại nha. - Âm thanh hết sức quen thuộc.