Xe gà bobo của Vệ Tiểu Thảo hôm nay đón một vị khách không mời mà đến.
“Ông chủ, sao anh không bán cho em thế.”
Giọng nói ngọt ngào êm ái, giống như kẹo mạch nha mà Vệ Tiểu Thảo được ăn hồi còn nhỏ vậy.
Vệ Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn y một cái, rồi tiếp tục bán gà bobo cho các em học sinh vừa tan học.
Người này bị lạnh nhạt cũng không nổi giận gì, vẫn hăng hái tạo cảm giác tồn tại.
Y xinh đẹp vô cùng, cho dù có ngang ngược vô lý thế nào cũng vẫn rất đáng yêu sống động. Có bảng hiệu sống như y ở đây, việc làm ăn hôm nay của Vệ Tiểu Thảo tốt bất ngờ.
Nhưng Vệ Tiểu Thảo vẫn xem y như không khí, cho đến khi bà bobo chỉ còn lại mỗi nước gia vị, cậu cũng không liếc mắt nhìn đối phương một cái nào.
Thấy Vệ Tiểu Thảo bắt đầu dọn hàng chuẩn bị về nhà, người kia ỏn ẻn bĩu môi, tiến lên đưa tay túm lấy vạt áo của cậu, lắc lư không nghe theo.
“Anh Tiêu, vất vả lắm em mới tìm được anh, sao anh không để ý đến người ta thế?” Õng à õng ẹo, Vệ Tiểu Thảo cạn lời nhíu mày, nhưng y vẫn không chịu dừng, “Anh không cần lấy cái cớ mất trí nhớ lừa em đâu, em còn lâu mới bị gạt như tên ngốc Chẩm Lập Phong kia. Em biết chắc anh không bị mất trí nhớ, rõ ràng anh đã ly hôn với Chẩm Lập Phong rồi, anh còn về với anh ta làm gì, anh nhìn em chút đi mà? Một Omega như em đâu có chê Beta như anh, tốt hơn Alpha nhiều á, em còn sẵn lòng ở cùng một người đã từng kết hôn như anh, sao anh không để ý đến em thế?”
Vệ Tiểu Thảo thiếu chút nữa cười ra tiếng, cậu đẩy người kia ra, cuối cùng mở miệng.
“Cậu Phong, nếu tôi nhớ không lầm…” Vệ Tiểu Thảo híp mắt lại, “Trước kia cậu vẫn luôn muốn ở bên họ Chẩm, sao giờ lại lôi kéo quan hệ với tôi thế.”
Cậu vẫn chưa quên người này đã khích bác ly gián, đổ dầu vào lửa khi chuyện tình cảm của cậu và Chẩm Lập Phong rạn nứt đâu.