Trên đường về Chẩm Lập Phong vô cùng căng thẳng, vào đến nhà rồi rốt cục không nhịn nổi nữa mà dặn dò Vệ Tiểu Thảo.
“Bé con, em đừng quan tâm đến tên điên kia, thần kinh cậu ta có vấn đề đấy.”
Vệ Tiểu Thảo ngược lại trông rất bình thản, cậu vừa thay quần áo mặc nhà vừa nói với Chẩm Lập Phong.
“Tôi cảm thấy hình như điều kiện của cậu ta rất tốt.” Vệ Tiểu Thảo cố tình tặc lưỡi xuýt xoa, nói quá lên hỏi, “Trông đồ cậu ta mặc thì hẳn là rất có tiền… Ông chủ nhiều tiền hơn hay cậu ta nhiều tiền hơn?”
Chẩm Lập Phong cuống đến độ giậm chân, thay áo mà không xỏ nổi tay, hắn nhấn mạnh.
“Đây không phải là chuyện có tiền hay không có tiền…”
Vệ Tiểu Thảo gật đầu, tỉnh táo nói.
“Ồ, vậy là cậu ta nhiều tiền hơn.”
Cậu nhìn cái vẻ cuống cuồng kia của Chẩm Lập Phong mà muốn cười, dứt khoát mặc kệ hắn, đi làm việc của mình.
Gần đây nhiệt độ thay đổi, Vệ Tiểu Thảo định lấy quần áo của mùa này ra rồi cất đống không mặc vào túi.
Cậu mặc kệ Chẩm Lập Phong nhưng Chẩm Lập Phong vẫn không chịu buông tha mà đi theo sau cậu.
Chẩm Lập Phong nhìn cậu nghiêm túc dọn quần áo, sợ đến nỗi vọt tới chắn trước tủ không cho Vệ Tiểu Thảo lấy đồ.
“Em dọn tủ làm gì?” Chẩm Lập Phong sốt hết cả ruốt, hắn nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Vệ Tiểu Thảo, “Em muốn đi với cậu ta? Anh không cho phép!”
Vệ Tiểu Thảo cảm thấy không hiểu nổi, nhìn bộ dáng này của hắn lại không nhịn được trêu chọc.
“Tôi đến đây vốn chỉ để làm việc cho ông chủ thôi mà, làm với ai mà chẳng được. Giờ tôi thấy có công việc lương cao hơn, muốn ăn máng khác chẳng phải là rất bình thường sao.”
“Em!” Mắt Chẩm Lập Phong đỏ bừng lên, trông hắn như một cô vợ bị vứt bỏ, uất ức chỉ trích người trước mắt, “Vệ Tiêu em là đồ vô lương tâm!”
Nói xong hắn cũng không thèm nghe Vệ Tiểu Thảo nói gì nữa mà ôm chầm lấy người ta.
Vệ Tiểu Thảo không chuẩn bị gì, bị tấn công bất ngờ như vậy thì ngã ngửa ra sau, cũng may sau lưng là giường, hơn nữa Chẩm Lập Phong một tay ôm eo tay kia bảo vệ đầu cậu, cho nên không sao cả, chẳng qua bị sợ hết hồn.
“Chẩm Lập Phong, anh bị…”
Chẩm Lập Phong không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để nói, nước mắt đã tí tách bắt đầu khóc òa.
“Anh không cho phép em đi! Anh mặc kệ! Em đã về rồi thì đừng hòng đi nữa!”
Vệ Tiểu Thảo không thoát nổi, chỉ có thể làm người máy lau nước mắt cho người ta chùi mặt.
Cậu cảm thấy bó tay, cau mày nói.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Em muốn giả vờ mất trí nhớ cũng được, chỉ cần em ở bên anh thì em muốn chơi thế nào cũng được…” Chẩm Lập Phong cọ đầu vào người cậu, uất ức không chịu nổi, “Nhưng em không được phép rời đi!”
“Ông chủ, lời ấy sai rồi.” Vệ Tiểu Thảo an ủi vuốt tóc hắn, nhưng vẫn mạnh miệng nói, “Tôi, một không ký hợp đồng, hai không xảy ra quan hệ bất chính gì với anh, giữa chúng ta không có bất kỳ nghĩa vụ hay trách nhiệm nào cả.”
“Vậy thì làm cho nó bất chính luôn đi.”
Túi khóc cỡ lớn đột nhiên nghiêm túc lại, bất ngờ hôn Vệ Tiểu Thảo khiến cậu không kịp trở tay.
“Đ**… Chẩm đần anh, ô…”
Lần cuối cùng hôn nhau là khi nào?
Vệ Tiểu Thảo còn chưa kịp nhớ lại, đã bị mùi chua của sơn tra làm cho chóng mặt, chỉ có thể thuận theo trái tim ôm chặt lấy sơn tra bự của cậu, ngoan ngoãn bị nấu thành nước đường, chảy ra mật ngọt.
...
Từ sau khi ly hôn, đây là lần đầu tiên Chẩm Lập Phong cảm thấy vui như thế này, trông hắn chẳng khác gì thằng ngốc liều lĩnh năm nào, trưng cái mặt cười đến ngớ ngẩn đắp chăn cho bé con, sau khi bị đạp cho thì lại cười hì hì.
Hăn giơ nửa bên mặt ra cho Vệ Tiểu Thảo, dịu ngoan nói: “Em đánh nhẹ thôi nhé, mai anh còn có cuộc họp đấy.”
Vệ Tiểu Thảo thò tay nhéo cái bản mặt trơ trẽn của hắn, vừa bực vừa buồn cười.