“Chiếc áo này em trai mặc đẹp lắm đó, tôi bảo nhé quần áo trong trung tâm thương mại bên kia toàn lấy từ chỗ bọn tôi để bán đấy, những chỗ khác không có cái giá này đâu.”
Khi ấy bọn họ vẫn chỉ là quán hàng nhỏ, mỗi ngày bận từ sáng sớm đến tối mịt, đầu năm kiếm được một khoản nhưng hai người cũng không dám tiêu, bởi vì tính đến tiền cửa hàng, tiền thuê nhà là lại phải chi một khoản không nhỏ, gần như vắt kiệt tiền của bọn họ rồi. Nhưng đến gần cuối năm, Chẩm Lập Phong vẫn dẫn Vệ Tiểu Thảo đi sắm đồ Tết, cứ muốn mua quần áo mới cho cậu bằng được.
Quần áo của bọn họ vốn dĩ đều là hàng chợ đêm, bốn mươi năm mươi đồng là mua được đồ từ đầu đến chân rồi, cần gì phải vào mua của cửa hàng tổng hợp đâu. Hôm nay Chẩm Lập Phong định vào cửa hàng tổng hợp mua, nhưng bị Vệ Tiểu Thảo ngăn lại.
“Trong đó không được mặc cả.”
Vệ Tiểu Thảo nói xong thì kéo người qua chỗ bán buôn ngoài vỉa hè.
Dù là thế mấy chỗ bán buôn này cũng đắt hơn hàng vỉa hè bình thường nhiều lắm, nhưng Chẩm Lập Phong vẫn rất hứng chí, hắn cảm thấy Vệ Tiểu Thảo mặc cái áo này rất đẹp nên đưa tay muốn lấy tiền ra.
“Một nghìn hai đắt quá.” Vệ Tiểu Thảo không đồng ý, nói rồi cậu cởi cái áo vừa mặc thử ra, “Đại Chẩm chúng ta đi thôi.”
“Xem cậu nói kìa, chất liệu này này, cậu sờ lông mà xem, chẳng khác gì lông thật luôn, một nghìn hai là giá mua vào rồi, chúng tôi buôn bán có tâm…” Ông chủ hàng buôn ba hoa chích chòe, chỉ thiếu nước nói trên trời có dưới đất không.
Mắt thấy Chẩm Lập Phong lại muốn rút tiền, Vệ Tiểu Thảo lại giữ hắn lại.
“Không nói nhiều nữa, chúng tôi cũng thật lòng muốn mua — chốt giá bốn trăm, được thì lấy, không thì thôi.”
Vệ Tiểu Thảo kéo người muốn đi, ra chiều không muốn nói chuyện nữa.
“Ôi ôi cái cậu này ai lại mặc cả thế chứ, giá như vậy không được không được, cậu có đi đâu cũng không lấy được cái giá này đâu.”
“Thế thì thôi.” Vệ Tiểu Thảo ôm lấy eo của Chẩm Lập Phong, như vậy hắn mới bất đắc dĩ đi theo cậu, “Chúng ta đi xem cái khác thôi.”
Chẩm Lập Phong cứ như thuyết khách của chủ tiệm buôn này vậy, vẫn muốn làm công tác tư tưởng với Vệ Tiểu Thảo.
“Thật ra một nghìn hai vẫn được mà, chúng ta có đủ tiền, cố gắng một chút là kiếm lại được thôi, đã lâu rồi em không có quần áo mới, cũng sắp Tết rồi, mua một cái không sao đâu…” Hắn bĩu môi lải nhải, cuối cùng ra vẻ rầu rĩ nói, “… Em mặc trông đẹp lắm mà.”
Vệ Tiểu Thảo nhìn hắn, Chẩm Lập Phong nói rất là tự nhiên, nhưng chính hắn còn đang mặc bộ quần áo ngủ hai lớp một trăm hai hai bộ trên người kia kìa. Vải quần áo màu xanh sẫm bị khói dầu xông cho biến thành đen, có giặt thế nào cũng không sạch được.
Vệ Tiểu Thảo chọc chọc đường chỉ lộ cả ra trên áo hắn, không nhịn được cười nói.
“Quần áo của anh đã thế này rồi, còn mua cho em làm gì.”
Chẩm Lập Phong quá để ý nắm lấy tay cậu vung vẩy.
“Mỗi ngày anh phải đốt lò, đeo tạp dề, mặc đồ đẹp thế làm gì, mặc thế này cho đỡ đau lòng.”
“Em cũng thế mà, ngày nào mà chẳng phải dọn quầy để bán.”
“Em đâu có giống.” Chẩm Lập Phong nhìn cậu cười trộm, trong mắt ngập tràn ánh sáng chân thành, “Anh muốn em được ăn ngon mặc đẹp, như thế mới có thể diện…”
Ngày ấy cuối cùng bọn họ vẫn tiêu năm trăm đồng để mua chiếc áo ‘hàng hiệu’ kia, trên đường về nhà, một tay Chẩm Lập Phong xách túi đồ một tay dắt cậu, nói với cậu về tâm nguyện to lớn của hắn.
“Sau này có tiền, anh sẽ dẫn em vào trung tâm thương mại để mua! Đến lúc đó mua hẳn lông chồn, mấy chục nghìn một bộ luôn!”