Khác với khả năng thai nghén bẩm sinh của Omega, ngoài Alpha và Omega, Beta là giới tính thứ ba không có pheromone đồng thời bọn họ cũng không có tuyến thể để Alpha có thể đánh dấu. So với kỳ phát tình cố định của Omega, nội tiết của Beta càng khó nắm bắt hơn.
Bọn họ có thể khiến Omega mang thai, cũng có thể sinh con cho Alpha, mặc dù thế gian coi Alpha và Omega như những đứa con của định mệnh, nhưng trên thực tế Beta bình thường mới là những linh hồn tự do nhất.
Bọn họ không bị gò bó, có thể yêu bất kỳ ai, không bị pheromone hoặc ký hiệu cuối cùng khống chế.
Ít nhất với Vệ Tiểu Thảo mà nói, cậu chưa bao giờ tự ti vì giới tính của mình.
Nhưng bởi vì yêu mà buồn rầu, bởi vì yêu cho nên mới sợ hãi.
Vệ Tiểu Thảo cũng không ngoại lệ.Cậu và Chẩm Lập Phong ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có con.
Thật ra không riêng gì Chẩm Lập Phong, Vệ Tiểu Thảo cũng rất thích trẻ con. Cậu không chống cự gì chuyện sinh con, còn ôm cảm giác mong đợi về nó, nhưng giai đoạn trước bọn họ thật sự quá bận rộn, không có thời gian hay tinh lực để ý đến chuyện này, và cứ thế để nó kéo dài.
Đợi đến sau này không còn lo đến chuyện áo cơm nữa, thì giữa họ lại dần xuất hiện ngăn cách.
Có một dạo Vệ Tiểu Thảo cảm thấy cơ thể khó chịu, nhưng Chẩm Lập Phong lại thường xuyên đi công tác, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của họ bị đảo loạn, rất ít khi gặp được nhau, có nhắn tin thì cũng chỉ toàn câu ngắn gọn.
Đợt ấy Vệ Tiểu Thảo luôn cảm thấy mệt mỏi, nhiệt độ cơ thể còn hơi cao, trong lòng cậu ôm ấp mong đợi mua que thử thai về, sau khi thấy dương tính còn cẩn thận đi đến viện kiểm tra lần nữa.
“Bác sĩ nói với em…” Đến hôm nay, nhắc tới chuyện này Vệ Tiểu Thảo vẫn cảm thấy chán nản, “Em không mang thai, trên thực tế… thân thể của em còn khó có thể có con được.”