Đây chính là một mối làm ăn không cần vốn nhưng sinh vạn lời đấy nhé.
Tiền vốn mua thức ăn ông chủ cho, xe hàng là của nhà ông chủ, nồi bát gáo chậu cũng là đồ dùng của nhà ông chủ. Ngoài sức lực, Vệ Tiểu Thảo chẳng mất gì cả, tiền mỗi ngày kiếm được đều là của cậu cả.
Vệ Tiểu Thảo là người chịu khó, mỗi ngày sau khi tiễn ông chủ ra cửa đi làm thì sẽ tiện đường qua thị trường tự do mua nguyên liệu về chuẩn bị đồ ăn, xiên đồ vào que, tranh thủ giờ tan học buổi trưa đi dựng quầy bán hàng, học sinh Tiểu học tan lớp sớm, chiều ba giờ rưỡi đã tan học rồi, đợi qua giờ cao điểm, khoảng năm giờ là cậu vòng về, vội vàng về nhà trước khi ông chủ tan làm.
Dì giúp việc trong nhà cũng bận bịu trợ giúp cho cậu, một ngày của Vệ Tiểu Thảo trôi qua vô cùng viên mãn.
Thật ra bán ở chợ đêm sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng cân nhắc đến việc ông chủ ở nhà vào buổi tối, cho dù Vệ Tiểu Thảo có thời gian thì cũng không thể ngang nhiên đi bán hai ca được, vậy nên đành thôi.
Ông chủ Alpha của cậu thật sự hơi dính người, rõ ràng lớn đùng như thế rồi mà cả ngày cứ giương mắt nhìn chằm chằm bám theo cậu, dáng vẻ như sợ bị vứt bỏ vậy.
Tuy nhiên, mặc dù Vệ Tiểu Thảo không báo cho ông chủ biết là mình đi bán hàng kiếm sống, nhưng cũng không cố giấu giếm chuyện này nên nhanh chóng bị ông chủ phát hiện ra.
Ngày đó ông chủ ra ngoài đi ăn trưa với khách hàng, tình cờ đi ngang qua cổng trường Tiểu học nơi Vệ Tiểu Thảo bày quán, vừa nhìn một cái đã nhận ra cậu.
Và thế là đương khi Vệ Tiểu Thảo đang nghiêm túc kiếm tiền thì thấy một Alpha chất lượng cao quần áo bảnh bao, khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng xuất hiện trước mặt cậu.
Anh nói.
“Tiểu Thảo, sao em lại ra ngoài đi làm thế này? Em có mệt không? Có muốn nghỉ một lúc không?”
Vệ Tiểu Thảo đúng lúc bán xong xiên gà bobo cuối cùng, cậu vừa dọn quầy vừa cười với ông chủ.
“Ban ngày không có gì làm nên mở quán ấy mà, kiếm được chút nào hay chút ấy thôi.”
Ông chủ hoảng sợ nắm lấy bả vai cậu, hô lên: “Em không có tiền tiêu sao?!”
“A?” Vệ Tiểu Thảo bị dáng vẻ của ông chủ dọa cho hết hồn, dừng một chút mới trả lời, “Đúng thế… tôi đâu có tiền tiêu đâu, tôi nên có tiền tiêu sao?”
Đúng nhỉ, chỗ ông chủ bao ăn bao ở bao cả việc kinh doanh, chỉ là chưa từng phát tiền lương cho cậu thôi.