Tại sao trong nhà một Alpha sống một mình lại có chuông lắc dỗ trẻ con?
Vệ Tiểu Thảo cảm thấy kỳ lạ, nhưng cậu không nghĩ gì nhiều.
Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu cậu đã quyết định, là sẽ không thể nào ở lại nơi này được.
Thật ra cũng là vì nhất thời nóng đầu, giờ nghĩ lại sở dĩ lúc ấy cậu cứ thế đi theo ông chủ, hẳn là vì đã ba ngày cậu không tìm được công việc, đầu óc nhất thời mê muội.
Vệ Tiểu Thảo vô ý thăm dò được cuộc sống tình cảm của ông chủ, đây chẳng khác nào tự tìm phiền phức cho bản thân, nhưng cậu và người này đêm ngày ở chung với nhau, thật sự quá dễ để nhìn ra đầu mối.
Chỉ cần mỗi ngày ngồi xiên gà bobo, là cậu cũng có thể nghe được một câu chuyện từ dì giúp việc rồi.
“Thấy cậu trở lại, tôi cũng thở phào một hơi.” Dì giúp việc là một Beta chừng năm mươi tuổi, làm việc rất nhanh nhẹn, vừa giúp cậu xếp xiên vừa trò chuyện cùng cậu, “Cậu biết đấy, lúc đầu là cậu mời tôi đến đây, giờ cũng đã bốn năm năm rồi. Tình cảm giữa cậu và Chẩm tiên sinh, tôi nhìn thấy hết… Người với người ấy, ở bên nhau không dễ dàng gì, cãi nhau cũng là bình thường, mười năm tu mới có duyên chung thuyền, trăm năm tu mới chung chăn chung gối.”
Vệ Tiểu Thảo cuối cùng cũng không ngăn được sự tò mò của mình, cậu cố ý im lặng một lúc rồi thở dài nói: “Nhưng mà đứa bé…”
Cậu nói đến đây thì ngừng, để lại tiếng thở dài mặc cho người ta suy tư.
Dì giúp việc quả nhiên an ủi cậu, vội nói: “Đứa bé không còn nữa, tôi biết hai cậu chắc chắn rất đau buồn, tôi cũng làm mẹ, tôi biết chuyện này khó chịu nhường nào… Nhưng hai cậu còn trẻ, chăm sóc tốt cho cơ thể rồi, sau này chắc chắn vẫn sẽ có được một bé cưng khỏe mạnh.”
Vệ Tiểu Thảo không cẩn thận bẻ gãy một tăm xiên bằng trúc.