*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngón cái của anh chạm lên hình xăm con mắt trên cổ tay cô, hơi ấm truyền qua hình xăm ấy thấm vào da thịt, rồi lại như chảy tràn vào từng mạch máu, rồi lại từ mạch máu tràn vào tận trái tim.
“Lục Đông Thâm!” Thai Nghiệp Phàm vốn dĩ đang tức anh ách, sau khi nhìn thấy anh lại càng đỏ sọng mắt lên, anh ta ra sức kéo cú đấm mấy lần vẫn không thể giằng ra được như ý, lại càng hận đến nghiến răng kèn kẹt: “Anh tới đúng lúc lắm! Tôi không hiểu anh có âm mưu gì? Cố ý chơi nhà họ Thai chúng tôi phải không? Cùng lắm thì tranh giành lợi ích trên thương trường, nhà họ Thai chúng tôi đã giết bố mẹ anh hay hại chết anh hả? Trước kia thì hủy hôn ước hại nhà họ Thai không dám ngẩng đầu nhìn ai trong giới, bây giờ lại hại cả bố chúng tôi?”.
Tưởng Ly đứng sau anh nghe rất rõ ràng. Cô thầm cảm thấy sửng sốt, không ngờ là vẫn nghe được một chuyện lá cải ầm ĩ đến vậy. Ngước mắt lên, cô chỉ nhìn thấy một bên gương mặt Lục Đông Thâm. Sắc mặt anh vẫn bình thản, không giận dữ không phẫn nộ, mang một vẻ lạnh lùng trái ngược hoàn toàn với Thai Nghiệp Phàm.
Cô lại cúi đầu, anh vẫn đang nắm tay cô, không dùng quá nhiều sức, nhưng cũng không cho phép cô giằng ra. Ngón cái của anh chạm lên hình xăm con mắt trên cổ tay cô, hơi ấm truyền qua hình xăm ấy thấm vào da thịt, rồi lại như chảy tràn vào từng mạch máu, rồi lại từ mạch máu tràn vào tận trái tim.
“Cậu chủ Thai, anh ăn nói tốt nhất nên biết chừng mực.” Lục Đông Thâm cất giọng trầm lạnh: “Trừ phi anh muốn nhà họ Lục trở mặt hẳn luôn”.
Thai Nghiệp Phàm vẫn còn định lý luận thêm, thì đúng lúc Thai Tử Tân gọi xong điện thoại, khẩn trương chạy đến, bắt gặp cảnh đó, cô ấy quát Thai Nghiệp Phàm. Thai Nghiệp Dương cũng không muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ, cũng vội vàng tiến tới giảng hòa.
“Lục tổng.” Thai Tử Tân nhìn về phía Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm cũng hướng ánh mắt về phía Thai Tử Tân, anh không nói gì, buông tay cô ra.
Xong một lúc ồn ào, Thai Nghiệp Phàm không chiếm được thế thượng phong dĩ nhiên phải ôm một bụng tức, nhưng anh ta cũng coi như quan tâm tới đại cục, không còn kêu gào nữa. Dẫu sao Lục Đông Thâm đã nói đến mức này, anh ta cũng không dám trở mặt với nhà họ Lục khi chưa được sự đồng ý của bố.
Thai Nghiệp Dương là con trai trưởng, thấy Lục Đông Thâm nể mặt Thai Tử Tân như vậy, trong lòng dĩ nhiên không thoải mái, vội vàng tìm một lối thoát cho mình: “Mọi người dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý”.
“Lục tổng, em thay mặt anh trai xin lỗi vì sự quá khích của anh ấy. Có điều, bố em không bệnh không họa bỗng nhiên ngất xỉu, em nghĩ chuyện này có lẽ cô Tưởng không thể tránh khỏi liên quan.” Thai Tử Tân bình tĩnh. Mặc dù cảnh tượng Lục Đông Thâm bảo vệ Tưởng Ly có khiến cô ấy gai mắt, nhất là động tác nắm tay Tưởng Ly của anh.
Bấy giờ Lục Đông Thâm mới buông tay Tưởng Ly ra, quay lại nhìn cô. Ánh mắt anh không phẫn nộ nhưng rất có uy quyền, không lạnh lùng nhưng vẫn rất nghiêm nghị. Tưởng Ly không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu việc này do tôi gây ra, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Nhưng với một điều kiện, tôi cần phải được gặp Thai Quốc Cường”.
Lòng dạ cô rối bời. Thai Quốc Cường xảy ra chuyện vào đêm quan trọng, cô vốn dĩ đã không tránh khỏi can dự, cộng thêm việc cô Thai Tử Tân kia dường như còn có tình cảm chưa dứt với Lục Đông Thâm, mà hiển nhiên anh cũng đã nể mặt Thai Tử Tân, nên e rằng hành động có ý bảo vệ ban nãy sẽ bị vùi dập khi đứng trước lợi ích mất thôi. Vì vậy, việc cô phải làm bây giờ là chỉ có thể dựa vào chính mình để giải oan cho mình.
Lục Đông Thâm nhìn cô rất lâu rồi lên tiếng: “Cô vào trong đi”.
Hòn đá tảng trong lòng Tưởng Ly như rơi xuống. Cho cô cơ hội thì dễ giải quyết rồi. Mà vào lúc này, sợ rằng chỉ còn mình Lục Đông Thâm có lòng tin với cô nữa thôi. Tuy rằng cô phải thừa nhận, tình huống nằm ngoài dự liệu này quả thực đã mang đến cho anh một phiền phức lớn.
Thai Nghiệp Phàm giương mắt nhìn Tưởng Ly đi vào phòng ICU, giận đến phồng mang trợn má: “Lục Đông Thâm, anh…”.
“Ai buộc chuông phải là người cởi chuông.” Thai Tử Tân lạnh lùng ngắt lời Thai Nghiệp Phàm, rồi quay sang nhìn Lục Đông Thâm: “Chỉ có điều, hy vọng Lục tổng sẽ không nhìn nhầm người”.
Lục Đông Thâm không đáp lại, anh chỉ nhìn về phía cửa phòng ICU, trầm mặc.
🐾🐾🐾
Tưởng Ly đi vào đó khá lâu.
Trong khoảng thời gian này, Tưởng Tiểu Thiên tâm trạng phức tạp vô cùng. Tròn nửa tiếng đồng hồ, khoảnh khắc cậu chưa bao giờ lo lắng đến thế.
Ở trong lòng cậu, Tưởng Ly là người toàn tài, dù gặp căn bệnh đáng ngờ, khó khăn đến đâu, nhìn thấy hay không nhìn thấy, chị ấy cũng đều có thể đối phó dễ dàng. Vậy mà hôm nay, có chút khác thường.
Nhìn sắc mặt u ám của đám người nhà họ Thai hay vẻ mặt tuy bề ngoài bình thản nhưng thực chất là trầm ổn uy nghiêm của Lục Đông Thâm, Tưởng Tiểu Thiên luôn có một linh cảm. Có lẽ đây chỉ là một sự khởi đầu, tiếp theo đây tất cả mọi chuyện đều sẽ thay đổi.
Ví dụ như cuộc sống bình yên này, hay như số phận giữa những người bọn họ.
Nhất là, vận mệnh của Tưởng Ly.
Nửa tiếng sau, Tưởng Ly đi ra khỏi phòng ICU, ngay sau đó cô đưa ra một yêu cầu, cô cần quay trở lại khách sạn.
Ngọn lửa giận dữ khó khăn lắm mới đè xuống được của Thai Nghiệp Phàm lại bùng lên. Anh ta nghi ngờ cô giả thần giả quỷ để kéo dài thời gian. Tuy rằng Thai Nghiệp Dương không quá giận dữ, nhưng rõ ràng cũng không tín nhiệm cô. So với hai người anh, Thai Tử Tân là người bình tĩnh nhất, nhưng đối mặt với việc Tưởng Ly không giải thích gì, cô ấy cũng khó tránh khỏi lộ vẻ không vui.
Đối diện với thái độ hoài nghi của người nhà họ Thai, Tưởng Ly không để tâm quá nhiều, từ đầu tới cuối cô chỉ nhìn Lục Đông Thâm, đợi sự cho phép của anh.
Lục Đông Thâm nhìn cô, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cô đã có hướng nghi ngờ chưa?”.
“Vẫn chưa.” Tưởng Ly thành thật trả lời: “Nhưng nếu Thai Quốc Cường ngất xỉu tại khách sạn thì nguyên nhân chỉ có thể tìm tại đó. Có lẽ trước đó tôi đã bỏ sót điều gì”.
Ở bên cạnh, Tưởng Tiểu Thiên nghe xong câu này, mồ hôi lạnh sau lưng chảy cả ra ngoài. Ngay cả một “con tép” như cậu còn nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, huống hồ đám người nhà họ Thai đang nhìn cô như hổ đói rình mồi, chỉ muốn giết cô ngay lập tức? Gia của em ơi, nói năng có thể đừng thẳng thắn như vậy được không? Chị cứ nói vài lời quanh co chừa đường lui cho mình cũng được mà.
Lục Đông Thâm im lặng giây lát, sau đó anh rút di động gọi cho Cảnh Ninh, lệnh cho cô ấy lập tức tới bệnh viện trông chừng. Dặn dò xong, anh nói với Tưởng Ly: “Đi thôi, tôi đưa cô về”.
Tưởng Ly gật đầu.
“Lục tổng.” Thai Tử Tân gọi giật Lục Đông Thâm lại, nhưng cũng chỉ dừng ở tiếng gọi ấy mà không nói gì thêm.
Lục Đông Thâm hiểu suy nghĩ của cô ấy, anh hạ giọng nói một câu: “Liên quan tới chuyện của bác trai, anh nhất định sẽ có một câu trả lời khiến em hài lòng”.
🐾🐾🐾
Với tư cách là người khách quan nhất, Tưởng Tiểu Thiên một lần nữa bị Tưởng Ly “tra khảo”.
Xe đi bao lâu, Tưởng Ly hỏi cậu đúng từng ấy thời gian, như chỉ muốn chi tiết hóa từng giây từng phút cô không có mặt trong phòng Thai Quốc Cường.
Lục Đông Thâm đích thân lái xe.
Anh đích thực phải làm tài xế một lần, dọc đường đa phần anh chỉ im lặng, không tham gia nói bất kỳ câu nào.
Sau khi về tới gian phòng khách sạn, Tưởng Tiểu Thiên vẫn lặp đi lặp lại không ngừng: “Thật sự là không có gì mà, những gì cần kể em kể hết rồi, ngoại trừ quả táo đó, Thai Quốc Cường ăn gì, dùng gì đều giống y như hai hôm trước”.
Nếu nhìn qua thì có vẻ như vấn đề nằm ở quả táo, nhưng Tưởng Ly rất chắc chắn rằng nó không có vấn đề gì. Tuy rằng ba ngày nay cô không để Thai Quốc Cường ăn món gì của khách sạn nhưng ăn táo thì vẫn được.
Chuông di động của Lục Đông Thâm cứ kêu không ngừng, dọc đường anh đã nhận không ít cuộc gọi rồi, có việc công, có việc của Thai Quốc Cường, đủ các loại việc chồng chất.
Anh không ở lại quá lâu trong phòng Thai Quốc Cường, vì chuông điện thoại lại kêu. Lần này anh không vội nhận máy ngay, nói với Tưởng Ly: “Có kết quả thì tới phòng tìm tôi”.
Dứt lời, anh nhận điện thoại rồi rời đi ngay.
Ngoài cửa sổ là bầu trời đen xầm xì, trăng đêm nay không sáng, đã bị mây mù che khuất, những tòa nhà phía xa xa cũng đen thui lại thành một mảng.
Sau khi chắc chắn đã đóng kín cửa lại, Tưởng Tiểu Thiên mới nhìn giờ hiển thị trên di động rồi đi lạch bạch tới trước, nhìn Tưởng Ly chằm chằm: “12 giờ đêm rồi, lại đòi tới phòng tìm anh ta?”.