Người Tôi Thích Thầm Nói Muốn Cưới Tôi

Chương 10



17.

Tôi nghi ngờ bản thân vừa gặp ảo giác.

Những bông tuyết bị gió lạnh thổi vào người tôi, thân thể tôi run rẩy, không thể khống chế được.

"Anh... anh đang đùa tôi đấy à?" Đầu lưỡi líu lại, tôi bỗng như thấy được bóng dáng Dụ Vãn An "tiểu nói lắp" ngày nào.

Ánh mắt Giang Lẫm vẫn bình thản, còn cởi áo khoác ra bao lấy cơ thể tôi.

"Em lấy thứ trong túi áo ra nhìn thử xem."

Áo khoác còn lưu lại hơi ấm của anh, lặng lẽ bao bọc lấy tôi.

Đại não không suy nghĩ được gì nữa, tôi nghe lời cho tay vào túi áo khoác của anh.

Lấy ra hết những thứ bên trong: Hộp trang sức, thẻ ngân hàng, sổ hộ khẩu.

Tôi kinh ngạc nhìn mấy thứ này, bàn tay vẫn còn run rẩy.

"Nhẫn này, sính lễ này, sổ hộ khẩu dùng ở cục dân chính nữa." Tiếng gió thổi vun vút, giọng nói Giang Lẫm vừa chân thành vừa bình tĩnh.

"Còn có anh."

Thật sự quá mờ mịt, nhưng giờ phút này, tôi rất muốn khóc.

Ánh trăng sáng tôi nhung nhớ nhiều năm lại đang chạy hướng về phía tôi, làm sao có thể không rơi nước mắt vui mừng?

Tôi đã cố hết sức kìm nén lại. Nhưng giọt nước mắt vẫn cứ rơi xuống từng chút một, dính cả lên chiếc hộp nhung đỏ.

Giang Lẫm xoa xoa tóc tôi, thở dài: "Sao em lại khóc rồi?"

Tôi ngẩng đầu, tầm mắt bị nước mắt cản lại, người trước mặt trông vừa chân thực lại vừa xa xôi.

Trong chốc lát mà anh đưa tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, tôi nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

"Em nghèo lắm đấy."

"Không sao, tiền có ít thì cũng là tiền."

Tôi tức đến bật cười, giơ tay muốn đánh anh.

Vậy mà ngay lập tức cổ tay bị anh nắm lấy, cả người tôi ngã vào lồng ngực anh.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông lướt qua tai, nhè nhẹ quấn lấy tim phổi tôi.

"Cho nên, lần này, đừng từ chối anh."

18.

Tôi cảm thấy mình không thể cho anh một đáp án, bắt đầu chạy trối chết.

Tôi sợ chính mình không đủ vững vàng, tham lam niềm vui ngắn ngủi này, rồi lại kéo anh vào cuộc sống vô vọng của mình.

Tôi chạy rất vội vàng, đến mức quên trả lại áo khoác cho anh.

Cuối cùng lại thấy mình thẫn thờ giữa căn phòng tắt đèn, cả người vẫn đang cuộn tròn trong áo khoác ấm áp của anh, cảm thấy như thể được anh ôm vào lòng.

Thời gian trôi qua rất lâu, tôi vẫn cảm thấy không chân thật. Cảm giác như đây chỉ là một giấc mơ hoang đường của tôi vậy.

Tôi có chút hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ gần đây Giang Lẫm bị cái gì kích thích? Miên man suy nghĩ một lúc, tôi không yên lòng, mới mở Wechat của Trần Kha ra.

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, tôi khéo léo hỏi cậu ta: “Giang Lẫm gần đây có khỏe không?”

Trần Kha: “Vẫn đang ổn, sao vậy?”

Giây tiếp theo, cậu ta dường như đã nhận ra gì đó, gửi đến một emoji nháy mắt: “Các cậu, có chuyện đúng không?!!”

Tôi nhìn cái emoji này, bỗng cảm thấy tội lỗi.

Nói dối? Không ổn lắm. Thừa nhận? Cũng không được.

Trần Kha là người thông minh. Thấy tôi không trả lời tin nhắn ngay lập tức, cậu ta liền hiểu ngay.

Khoa trương gào lên: “CMN! Tôi biết ngay dã tâm của tiểu tử kia chưa tiêu tan mà, hai người sớm muộn gì cũng phải gặp lại nhau thôi, đoán không sai một li!”

Trong đầu tôi bắt đầu có mấy đám mây đen sì: “Dã tâm gì cơ?”

Trần Kha: “Haha, cậu nói xem?”

Một tiếng haha này, làm lòng tôi giật thót.

Trần Kha: “Mấy năm trước "người ta" đi bộ đội, quanh năm suốt tháng, chỉ duy đến ngày sinh nhật cậu mới nghỉ phép trở về, hóa ra là vì quà sinh nhật của cậu. Này, chúng tôi rõ ràng là một đám anh em thân thiết, còn phải ké hào quang của cậu mới gặp được "người ta" đấy.”

Tại sao tôi lại cảm thấy Trần Kha có oán khí lớn với tôi nhỉ?

Còn nữa, Giang Lẫm từng tặng tôi quà à?



Đột nhiên nhận ra một điều, tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn mấy con gấu bông trong tủ kính đối diện.

Ngay lập tức liền hiểu được tất cả.

Thảo nào lần trước Giang Lẫm đến, đặc biệt để ý những thứ này.

Hóa ra vốn là của anh gửi.

Tôi muốn tự tát mình một cái, thế mà trước mặt anh lại bày trò nói ra mấy lời linh tinh.

Trần Kha: “Mấy năm gần đây, cậu ta xem TV chỉ nhìn qua mục tin tức, vậy mà mỗi ngày đều nghe radio tình thương tình cảm của cậu. Lấy đâu ra lòng tốt đi quan tâm chuyện khó khăn của người khác chứ? Còn không phải là lòng hướng về phát thanh viên kênh radio à.”

Tôi bất lực không thể cãi lại, gõ mấy chữ qua loa: “Cậu không cần phải phóng đại như thế.”

Tuy biết rằng Giang Lẫm từng nghe kênh radio của tôi, nhưng Trần Kha nói "mỗi ngày" thì thật đúng là khoa trương.

Trần Kha: “Phóng đại cái con khỉ ấy.”

Sao lại cáu kỉnh như vậy nhỉ.

Cậu ấy điên cuồng gõ chữ: “Tôi biết cậu ta từ khi còn ở trong bụng mẹ, là người thế nào tôi còn không rõ à? Kiêu ngạo tự tôn cứng đầu muốn chết, một người như thế, bị cậu từ chối tận hai lần mà vẫn còn nhớ thương cậu, đúng là cái thứ không có tiền đồ!”

Tin nhắn dài như sớ này làm ruột gan tôi run run.

Tôi lúng túng: “Tôi từ chối anh ấy hai lần lúc nào cơ?”

Trần Kha: “Phát thanh viên Dụ, giả ngu bây giờ không có tác dụng đâu.”

Tôi cau mày: “Tôi không giả vờ, thật sự là không có ký ức nào cả.”

Đầu bên kia im lặng thật lâu.

Rồi Trần Kha mới nhắn đến một đoạn: “Lần đầu tiên, hôm tốt nghiệp cấp ba, qua QQ, cậu không trả lời tin nhắn dù đang online. Lần thứ hai, qua wechat, cậu trực tiếp block.”

Tôi nghẹn họng nhìn ngẩn cả ra, Giang Lẫm nói anh ấy viết thư tình hai lần cho một người, là tôi sao?

Hai lần, tôi đều bỏ lỡ?

Tôi bắt đầu cẩn thận nghĩ lại. Sau khi thi đại học xong, tôi phát hiện mình không đăng nhập được QQ.

Mấy bạn học khá thân nói vẫn thấy tôi đang online, tôi mới biết tài khoản bị hack rồi.

Hôm sau ngày có điểm thi đại học thì bà ngoại tôi qua đời. Tôi cũng không còn tâm trí lấy lại tài khoản QQ bị trộm. Khi đó mất đi bà ngoại, và cũng đã bỏ lỡ Giang Lẫm.

Lần thứ hai ở wechat, tôi nhớ rõ là sau khi Giang Lẫm đổi biệt danh thành “Đừng làm phiền tôi”, hai mắt tôi lập tức đỏ hoe.

Tôi nhấn vào xem hồ sơ của anh một lúc lâu mới quyết tâm block anh.

Nếu Giang Lẫm thật sự từng gửi tin nhắn cho tôi, hẳn là trong khoảng thời gian đó. Tôi đã không mở thông báo tin nhắn, trực tiếp bỏ qua.

Đột nhiên lồng ngực tôi nhói lên, đau xót vô cùng.

Vận mệnh chưa bao giờ thiên vị tôi cả.

Kể cả khi tôi có được may mắn ngoài ý muốn, nó cũng sẽ dùng những sai sót vô cùng tình cờ để rút lại may mắn ấy.

Đầu trái tim quặn đau, tôi hổn hển ôm lấy ngực trong đêm tối.

Bên tai có âm thanh không ngừng lặp đi lặp lại.

“Dụ Vãn An, đó là số mệnh

Chấp nhận số mệnh đi.”

19.

Tôi đã khóc, rồi nặng trĩu rơi vào giấc ngủ.

Lúc này đây, trong mơ, thiếu niên Giang Lẫm, tiến về phía tôi.

Trong khoảng thanh xuân u tối sống dưới cái danh "tiểu nói lắp".

Bị gọi tên trả lời câu hỏi, làm cho cả lớp cười vang một trận, thiếu niên buồn ngủ mê man nằm trên bàn, cáu kỉnh đứng dậy.

"Này, các cậu làm phiền đến giấc ngủ của tôi."

Tiếng cười biến mất, viên phấn trong tay giáo sư bay đến người anh: "Giang Lẫm, cậu đến trường để ngủ hay để học? Đi ra ngoài đứng đi."

Thiếu niên đứng dậy, vắt áo khoác qua vai, ra ngoài cửa đứng phạt.

Chỗ ngồi của tôi ở bên cạnh cửa sổ, không nhịn được liền nhìn ra ngoài xem.

Không phải để ngắm phong cảnh, mà là nhìn anh.

Anh hung hăng nhướng mày: "Nhìn cái gì? Tập trung học đi."

Trên hành lang, lúc đám nam sinh dựa vào lan can đưa chân làm tôi vấp ngã, chàng thiếu niên lười biếng nhấc chân lên cho người kia một cước vào đùi.



"Muốn bị người khác coi thường đến thế cơ?"

Nam sinh tay chân cuống cuồng đến đỡ tôi lên: "Bạn học, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu."

Chàng trai không thèm chớp mắt đi qua hành lang, ánh nắng xuyên qua hàng cây vương trên vai áo anh, ở trong mắt tôi giống như một bộ phim cũ vậy.

Tôi nhỏ giọng nói cảm ơn.

Không hề nói lắp, anh cũng không nghe được.

Trên sân thể dục đông người qua lại, bọn con trai nghịch ngợm đá bóng vào người tôi, bắt chước tôi nói lắp bắp xin lỗi.

Lúc đó tiếng cười đùa vang lên liên tục, tôi cúi đầu ôm lấy bả vai đau đớn của mình, lặng lẽ đỏ mắt.

Một quả bóng lao vút tới, trúng vào đầu kẻ cầm đầu, thiếu niên Giang Lẫm đầu tóc đẫm mồ hôi, hai tay đặt ở sau đầu, vô tư giải thích.

"Thật xin lỗi, bóng không nghe lời."

Đám con trai lập tức giải tán, còn tôi khi ấy đã đứng đó được rất lâu.

Phía sau, thiếu niên tâng quả bóng, giọng nói lẫn trong cơn gió thoảng qua.

"Đừng có mãi đi cúi đầu, dưới đất không có tiền đâu."

Một ngày hè nắng chói chang, tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, các bạn học ầm ĩ chạy nhảy nô đùa quanh những chiếc bàn, tôi vùi đầu vào chồng sách, một cục giấy đột nhiên bị ném đến trước mặt.

Tôi giật mình quay đầu lại, Giang Lẫm bắt chéo chân, lưng dựa vào tường, không biết có đang cười hay không.

Nhưng nhìn từ góc của tôi, khuôn mặt anh đang rất hào hứng.

"Đồ mọt sách." Anh cà lơ phất phơ chọc: "Cố gắng như thế là muốn thi vào Thanh Hoa hả?"

Xung quanh đầy tiếng ồn ào, đôi mắt đen láy của thiếu niên ngập tràn ánh sáng.

Tim tôi đập nhanh hơn, tiếng thình thịch ẩn giấu trong ồn ào huyên náo.

"Không, tôi muốn thi vào Giang đại." Tôi cẩn thận che giấu sự kích động, nói ra nỗi lòng của mình.

Thi vào Đại học Giang, ở lại thành phố này, chăm sóc bà ngoại.

Thiếu niên rũ mi xuống, nhẹ giọng: "Ồ."

Tôi còn muốn nói thêm điều gì khác, nhưng tim tôi đang đập thình thịch, miệng thì không biết nói lời tốt đẹp, chỉ có thể im lặng.

Thời gian trôi đi, kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.

Hôm có điểm, trong nhóm lớp, giáo viên chủ nhiệm kích động đến mức tag Giang Lẫm loạn lên hết cả màn hình.

Tôi chỉ yên lặng nhìn, âm thầm hân hoan.

Anh sẽ lên tàu đến Bắc Đại.

Anh sẽ có một tiền đồ rực rỡ.

Tôi nghĩ, bản thân cũng rất tuyệt.

Thành tích đủ xếp hạng nhất ở Giang đại, như tôi mong muốn, ở lại chăm sóc bà ngoại.

Chỉ là vận mệnh đã sắp đặt trước kịch bản từ lâu, hài kịch không bao giờ là câu chuyện của tôi.

Bà ngoại ngày hôm đó biết thành tích của tôi, ôm tay tôi khóc.

Bà nói: "An An của bà, đã trưởng thành rồi, đã có tiền đồ rồi."

Tôi ôm bà, khát khao tương lai: "Bà ơi, sau này con sẽ mua cho bà một căn nhà thật lớn. đưa bà đi chơi thật nhiều nơi, ăn đủ loại món ngon, làm cho những người bà khác phải ghen tị với bà."

Khuôn mặt già nua của bà nở nụ cười tươi như hoa.

Đêm hôm ấy, sau khi ngủ say, bà không bao giờ mở mắt ra nữa.

Rõ ràng trước khi đi ngủ, bà còn cùng tôi nói chuyện, lặp đi lặp lại lời dặn dò: "An An, phải tiếp tục cố gắng, tiếp tục tiến về phía trước, đi xa hơn, tương lai tự do hơn nhé."

Mùa hè năm ấy nóng đến bất ngờ.

Ánh mặt trời thiêu đốt trái đất, cũng không thể sưởi ấm trái tim tôi.

Thành phố này trống vắng quá, lòng tôi, cũng trống rỗng rồi.

Cuối tháng 8, tôi thu dọn chút quần áo, mang theo ảnh bà ngoại trong ba lô, đi đến trường đại học ở phía Nam.

Năm nhất đại học, tôi không liên lạc với ai, lặng lẽ sống một mình.

Tết âm lịch năm thứ hai, tôi nghe bạn học cũ nói Giang Lẫm cuối cùng lại học Giang đại.

Tôi hao hết tâm sức có được tài khoản Wechat của Giang Lẫm, nhưng kết quả không như ý muốn.

Sau này, chúng tôi người nam kẻ bắc, đều tự cố gắng vì cuộc sống riêng, tan biến giữa biển người.