Tôi không thể chờ được đến mùa xuân, lại chờ được đáp án của em trước.
Rốt cuộc em vẫn là nhẫn tâm, không cho ai gặp mặt lần cuối.
Vài ngày trước rõ ràng còn là một con người, bây giờ chỉ còn lại một chiếc hộp vuông vắn.
Tôi đứng trên vách đá, lặng lẽ nhìn Dịch Mộng nhấc tay lên.
Em rời khỏi bàn tay cô ấy, hướng về phía biển xa.
Dịch Mộng bảo: "An An nói, đừng chôn cô ấy trong một ngôi mộ nhỏ, không tự do chút nào."
Trên đường tới đây, tôi đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều, rồi lại không nhớ ra rốt cuộc mình đã suy nghĩ cái gì.
Có lẽ, tôi không nghĩ gì cả.
Vậy mà lúc này ý thức lại trở nên rõ ràng hơn.
Ồ, cô ấy không muốn phải chôn cùng tôi.
Tôi lại nghĩ đến năm mười tám tuổi ấy.
Em không chỉ không trả lời thư của tôi, còn không nhập học Giang đại.
Tôi thở không ra hơi, căm giận thề với bản thân: "Còn thích cô ta nữa thì mình chính là c.h.ó."
Xem đi, đều nói con người không thể tùy tiện thề thốt.
Sẽ bị trời phạt.
Tôi hiện tại thật sự trở thành một con c.h.ó bị em bỏ rơi.
Gió thổi đến lại thổi đi, em cũng đi theo gió, chẳng còn dấu vết.
Dịch Mộng đã đứng yên thật lâu, lau nước mắt chuẩn bị rời đi rồi.
"Di vật của cô ấy không có nhiều, cái này là của anh."
Dịch Mộng đưa cho tôi một chiếc hộp, bên trên thắt một cái nơ bướm tuy vô dụng nhưng lại đẹp mắt.
Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chán ghét nơ bướm.
Mùa đông ở biển, gió như dao, lặng lẽ thổi mạnh qua người.
Tôi nhìn lá thư trên tay, một phong thư màu trắng đính bông hoa nhỏ.
Được rồi, tôi cũng ghét luôn cả hoa.
Cầm lá thư, tôi lại thất thần, cũng không biết vì cái gì.
Một lúc thật lâu sau đột nhiên bừng tỉnh, phiền muộn mở lá thư ra.
Tôi muốn xem em đã viết cái gì.
Nếu số từ không nhiều bằng lá thư năm đó của tôi, tôi sẽ tức giận.
Lần này, tôi sẽ không tha thứ cho em nữa đâu.
Để tôi đọc trước, rồi mời gió đêm đến đọc cùng.
“Bạn học Giang Lẫm, đọc chữ như thấy người.
Em lúc mười bảy tuổi, từng muốn viết cho anh một lá thư tỏ tình.
Nhưng mỗi lần viết được bốn chữ "bạn học Giang Lẫm", liền chán nản dừng bút.
Xin anh đừng chê cười nhé, Dụ Vãn An khi ấy, thật sự rất tự ti.
Cô ấy đã lén nhìn anh hàng trăm ngàn lần, nhưng lại không có được dũng khí để đứng bên cạnh anh.
Nhưng Dụ Vãn An mười bảy tuổi, chuyện may mắn nhất, chính là gặp được anh.
Bạn học Giang Lẫm, anh là thiên sứ của cô ấy.
Cảm ơn anh đã âm thầm bảo vệ lòng tự trọng của cô ấy, cảm ơn anh đã xuất hiện trong thế giới của cô ấy. Sau này lại chính Dụ Vãn An vì lòng tốt khi ấy của anh, giữ anh ở trong lòng, một mình bình yên bước đi được trên con đường rất dài.
Bạn học Giang Lẫm, không cần đau khổ vì em.
Vạn vật trên thế gian này, đều có số mệnh của nó.
Các hữu độ khẩu, các hữu quy chu.
(*) 各有渡口, 各有归舟 - mỗi người một chuyến đò: Nghĩa đen của câu này là mỗi người đều có một chuyến đò riêng, mỗi người đều đi một chuyến phà của riêng mình, về bản chất, ai cũng có đích đến của mình. Câu nói này từ miệng cô gái nói ra có thể có nghĩa là từ chối, hoặc có thể biểu thị rằng ai cũng có đích đến của riêng mình, vì vậy đừng lo lắng cho cô ấy. "Mỗi người một chuyến đò, mỗi người một chuyến đò về." thường dùng để nói lời tạm biệt: câu này đôi khi được dùng để chia tay.
Đừng có buồn phiền.
Cuối cùng, em muốn ước một điều ước.
Bạn học Giang Lẫm, mong rằng những thứ anh muốn có trong tương lai, đều có thể đến với anh.
Em đi nhé.
Con đường phía trước còn xa, đêm dài khó đếm, đều phải ngủ một giấc thật ngon.
Bạn học Giang Lẫm, ngủ ngon.”
Gió thổi qua biển chiều, tôi đọc đi đọc lại bức thư.
Sau đó nổi tính trẻ con đi đếm số chữ.
Thật hiển nhiên, không dài bằng bức thư của tôi.
Tôi nhướng mi suy nghĩ, có nên tức giận không đây?
Thôi quên đi.
Niệm tình em thích tôi nhiều năm như vậy, tôi tha thứ cho em.
Tôi sau cùng ở bên cạnh bồi em cho đến lúc màn đêm đã bao phủ khắp nhân gian.
Lái ô tô trở về, đường quốc lộ bên biển dài ngoằn ngoèo, mặt biển như có sao rơi, tôi hoang đường lãng mạn nghĩ, thế này cũng coi như lái xe ở biển sâu, cùng em ngắm biển.
Theo thói quen mở radio đêm khuya, họ đã đổi một người phát thanh khác.
Cô ấy cũng nói chúc ngủ ngon, nhưng không dễ nghe bằng em.
Tôi cũng sẽ không bao giờ nói chúc ngủ ngon lại với kênh radio này nữa.
Cứ như vậy đi.
Em đã rời đi thật lâu, tôi cũng không thường xuyên nghĩ đến em nữa.
Đàn em kia gửi email đến, tôi thu xếp một căn phòng tối, vụng về rửa từng bức ảnh ra.
Nhìn em ở trong bóng tối, lặng lẽ, cả thế giới đều không biết được.
Thời gian trôi qua ngày càng lâu, cũng không ai nhắc đến em nữa.
Tôi nghĩ tôi hẳn là sẽ từ từ quên đi em, sau đó lấy một cô gái tốt, cũng sẽ sinh con đẻ cái.
Nhưng tôi tưởng tượng đến việc một ngày có người bước vào nhà của tôi, vứt bỏ ảnh chụp của em đi.
Tôi không vui.
Những bức ảnh ấy thật sự rất đẹp.
Cô gái của tôi, mãi mãi trẻ trung, vĩnh viễn tươi đẹp
Em phải ở đây.
Tôi còn quá nhiều điều muốn nói với em.
Dụ Vãn An.
Sau khi em rời đi, tôi chán ghét tất cả những điều tốt đẹp.
Tôi cố chấp chờ đợi mùa xuân, chờ đợi một đáp án không được hồi đáp.
Cũng không thể như em mong muốn, mỗi đêm đều có giấc ngủ ngon.
Tôi thường xuyên mất ngủ, lại nói chúc ngủ ngon vô số lần với hư không.