Câu nói vừa dứt, cả căn phòng im lặng trong giây lát.
Thương Mộ nghi hoặc hỏi: "Anh ghen gì cơ?"
"Anh điều tra được, tên nhiếp ảnh gia đó ở nước ngoài đã từng "thực hành" với rất nhiều người. Hắn ta và em..." Chu Vọng Xuyên ngập ngừng, giọng nói nhẹ đi, dường như không muốn nói ra những lời tiếp theo, "...là cùng một loại người."
Thương Mộ không hề ngạc nhiên khi anh điều tra ra chuyện này, nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "Chuyện này chúng ta đã thảo luận rất nhiều lần rồi. Anh không muốn đến ngược đãi tôi thì đừng có ghen tuông vớ vẩn. Hơn nữa anh rõ ràng biết tôi sẽ không nảy sinh quan hệ ngoài công việc với đồng nghiệp. Cho nên, lý do này không hợp lý."
Chu Vọng Xuyên nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
"Anh không còn lý do khác sao?" Thương Mộ cúi đầu, ngón tay miết nhẹ lên đường vân của khăn trải bàn, hỏi một cách thờ ơ.
Chu Vọng Xuyên vốn định nói, anh còn biết cả việc tên nhiếp ảnh gia kia đe dọa và thèm muốn cậu, khi biết hắn ta đang xem livestream, anh đã có một khoảnh khắc hoàn toàn không thể khống chế được cơn giận của mình.
Nhưng anh không thể nói ra. Giữa những người yêu nhau cần phải giữ khoảng cách, việc giấu anh chuyện livestream chính là cách Thương Mộ giữ khoảng cách với anh.
Không đợi được câu trả lời, Thương Mộ ném khăn ăn lên bàn, đứng dậy.
"Chỉ là cái cớ thôi, đúng không?" Cậu nói, "Anh chỉ đang bịa ra một cái cớ để tôi có thể yên tâm thoải mái nhận lấy lòng tốt của anh."
Nói xong, cậu lạnh lùng quay người rời khỏi phòng, không hề ngoảnh lại.
Chu Vọng Xuyên ngồi im tại chỗ, nhìn bóng lưng cậu khuất dần, rời khỏi hành lang, bước ra khỏi cửa chính, cuối cùng biến mất trên đường phố.
Từ sáu năm trước, anh đã quen với việc nhìn bóng lưng của cậu khuất dần.
Lúc đầu là ở trường học, anh nhìn Thương Mộ bước vào cổng trường. Sau đó là ở dưới tòa nhà công ty, anh nhìn Thương Mộ bước vào thang máy. Rồi sau đó nữa là những lần cãi vã và chiến tranh lạnh, Thương Mộ luôn dứt khoát rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Năm đó sau khi họ cùng nhau đón Tết, mối quan hệ cũng không tốt hơn là bao, thậm chí còn xa cách hơn rất nhiều, lại trở về trạng thái chỉ gật đầu chào nhau.
Chu Vọng Xuyên mỗi tuần đều đến vườn liễu thêm thức ăn cho mèo, nhưng bát đựng thức ăn luôn trống không, người cho ăn kia đã không còn đến nữa. Tin nhắn trong khung chat cũng dừng lại trước Tết, những cuộc gặp gỡ tình cờ khắp nơi trước Tết, cũng không còn xảy ra nữa.
Anh cứ nghĩ Thương Mộ không quen thân thiết với gia đình người khác nên mới xa lánh mình. Nhưng mẹ anh, bà Trình Vân Huyên lại nói với anh rằng – bà đang trò chuyện rất vui với Thương Mộ, còn trả tiền để Thương Mộ thiết kế đồ mùa hè cho bà. Chu Vọng Xuyên đành phải thừa nhận, Thương Mộ chỉ đơn giản là đang xa lánh anh mà thôi.
Có lẽ là do hai cành hoa hồng đó đã vượt quá giới hạn rồi, anh nghĩ.
Lần gặp lại tiếp theo đã là đầu hè, Chu Vọng Xuyên đang mua sách ở một hiệu sách cũ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai người bước ra từ khách sạn bên cạnh.
Gần như ngay khoảnh khắc anh nhìn qua, Thương Mộ đang được người kia dìu liền nhanh chóng nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Đàn anh, trùng hợp quá." Thương Mộ chỉ thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười, bước về phía anh.
Chu Vọng Xuyên cũng nở nụ cười thường lệ: "Chào buổi sáng."
Thương Mộ nhướn mày: "Đàn anh đang sống theo giờ Mỹ à?"
Chu Vọng Xuyên lúc này mới ngượng ngùng hoàn hồn, cười gượng gạo, không được tự nhiên lắm: "Chào buổi tối."
Anh liếc nhìn người đang dìu Thương Mộ, đeo kính, ngoại hình bình thường, chắc cũng là sinh viên trường họ.
"Được rồi, cậu về đi." Thương Mộ đẩy tay người đang dìu mình ra, "Tôi nhờ đàn anh đưa tôi về."
Chu Vọng Xuyên để ý thấy sắc mặt Thương Mộ rất kém, giọng nói cũng yếu ớt, khi rời khỏi sự dìu đỡ, cơ thể cậu thậm chí còn lảo đảo, dường như sắp ngã quỵ.
"Vậy lần sau..." Cậu ta dường như có chút lưu luyến, liếc nhìn Chu Vọng Xuyên với vẻ hơi thù địch.
"Nói sau đi." Thương Mộ mất kiên nhẫn ngắt lời cậu ta, vịn lấy một tay Chu Vọng Xuyên, giọng nói lại trở nên nhẹ nhàng, "Người em hơi khó chịu, phiền đàn anh dìu em một chút."
Trên đường về trường, Chu Vọng Xuyên dìu Thương Mộ, định hỏi cậu khó chịu ở đâu, nhưng lại cảm thấy thừa thãi, sự việc đã rõ ràng rồi. Lại muốn hỏi cậu lần trước từ chối cô gái kia có phải vì thích con trai không, nhưng dường như cũng thừa. Lại muốn hỏi người vừa rồi có phải là bạn trai mới của cậu không, nhưng cả hai đều từ khách sạn đi ra, câu hỏi này vẫn là thừa.
Vì vậy, cả đường đi im lặng, chỉ có tiếng thở ngày càng nặng nhọc của Thương Mộ.
Chu Vọng Xuyên vịn lấy vai cậu, cảm thấy cả lưng cậu ướt đẫm mồ hôi, nghiêng đầu nhìn cậu: "Vẫn ổn chứ?"
Thương Mộ môi tái nhợt, yếu ớt nói: "Ngồi một lát rồi đi." Cậu chỉ về phía chiếc ghế dài bằng sắt bên hồ.
Chu Vọng Xuyên do dự một chút, nói bóng gió: "Cái ghế đó... cứng đấy."
"Ghế thì đương nhiên là..." Thương Mộ nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, dường như chợt hiểu ra điều gì, trừng lớn mắt, "Anh..."
"Chết tiệt..." Thương Mộ cắn môi cười thành tiếng, "Đàn anh, anh đang nghĩ gì vậy, em chỉ là đau bụng thôi."
Vừa nói, sắc mặt cậu lại tái thêm một tầng, nắm chặt lấy cánh tay Chu Vọng Xuyên, hơi khom lưng, nín thở chịu đựng cơn đau nơi cổ họng.
Chu Vọng Xuyên dìu cậu đến ngồi xuống, lập tức nhập vai bác sĩ, lo lắng hỏi: "Sao lại đau bụng? Ăn phải đồ gì không tốt à?"
"Va phải..." Thương Mộ môi trắng bệch, một tay nắm chặt đặt lên bụng, tay còn lại vẫn nắm chặt cánh tay Chu Vọng Xuyên.
Chu Vọng Xuyên cảm thấy cánh tay mình như bị vặn tím tái, cũng không giãy ra, chỉ nói: "Đến bệnh viện trường để tôi kiểm tra cho em nhé."
"Không cần, nghỉ một lát là khỏi."
Thương Mộ chịu đựng qua cơn đau, có chút áy náy buông tay ra: "Xin lỗi."
Đang nói, bụi cây phát ra tiếng xào xạc, Tứ Hỉ vạch cành cây, tò mò nhìn về phía này. Thương Mộ gọi một tiếng, nó liền nhẹ nhàng nhảy lên ghế dài, ngồi ngay ngắn kêu khe khẽ một tiếng: "Meo."
Chu Vọng Xuyên cười nói: "Nó đang hỏi, tại sao mấy hôm nay em không đến thăm nó."
"Nó hỏi, hay anh hỏi?"
Thương Mộ dường như đã đỡ hơn một chút, giọng nói không còn đứt quãng. Nhưng vẫn hơi khom lưng, tay phải xoa xoa lên bụng, cậu ấn mạnh, quần áo căng lên trước bụng, phác họa đường eo thon gọn.
Chu Vọng Xuyên nói: "Đi lấy thuốc thôi."
Tứ Hỉ nhảy vào giữa hai người, thân mật cọ đầu vào người này một chút, lại cọ vào người kia một chút, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Thương Mộ lắc đầu: "Không sao, nghỉ một đêm là khỏi." Anh xoa cằm Tứ Hỉ, nó lập tức thoải mái rừ rừ.
"Được rồi, chúng ta đi thôi. Làm phiền anh đưa em về ký túc xá." Thương Mộ chống tay vào thành ghế, đứng dậy.
Chu Vọng Xuyên dìu anh đến cửa ký túc xá, vừa định rời đi thì Thương Mộ lại gọi anh lại.
"Đàn anh này."
"Cho dù em là như vậy..." Sắc mặt Thương Mộ vẫn còn tái nhợt, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền hiện rõ. "Em cũng là top."
***
Tiếng chuông gió ở cửa kéo Chu Vọng Xuyên trở lại thực tại. Bây giờ anh tất nhiên đã biết, năm đó Thương Mộ không hề xảy ra chuyện gì với người kia. Trong khách sạn hôm ấy, chỉ là một buổi thực hành hết sức bình thường.
Năm đó, Thương Mộ vì muốn thực hành với anh mà mới chọn ở bên anh. Kéo dài đến tận bây giờ đã sáu năm, hai người đã cãi nhau vô số lần về vấn đề này, lần nào cũng không vui mà kết thúc. Tần suất cãi vã ngày càng nhiều, mức độ tranh chấp ngày càng lớn.
Chu Vọng Xuyên đã có dự cảm, sớm muộn gì họ cũng sẽ chia tay vì chuyện này.
Vì thực hành mà đến với nhau, dây dưa sáu năm, bây giờ lại sắp chia tay vì không thể thực hành.
Những lần cãi vã, những lời lạnh nhạt, những lần cúp máy, những lần chặn số xóa liên lạc. Thương Mộ đã sớm chịu đựng đủ anh rồi.
Anh chỉ có thể dùng sự quan tâm tỉ mỉ, chăm sóc tận tình để níu kéo chút mềm lòng và lưu luyến của cậu.
Nhưng kết quả đã định là thất bại.
Chu Vọng Xuyên từ từ uống cạn ly rượu, đứng dậy rời khỏi phòng.
Những món ăn trên bàn nguội lạnh, mất đi màu sắc. Bó hoa hồng như biết mình chỉ là hoa tàn không ai cần, không còn tươi tắn, ủ rũ cúi đầu.
Khi bước ra khỏi nhà hàng, bản nhạc đĩa than vang lên câu hát cuối cùng.
"Cause you weren"t mine to lose..."
Em chưa từng thuộc về anh, nói gì đến mất đi.
Chu Vọng Xuyên đi trực ở bệnh viện đến tận rạng sáng. Về đến nhà, quả nhiên không một bóng người.
Anh gọi điện thoại, chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh bận máy đều đặn.
Đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì cửa đột nhiên vang lên, Thương Mộ bước vào, không thèm nhìn anh lấy một cái, đi thẳng vào phòng ngủ thu dọn vài bộ quần áo.
Chu Vọng Xuyên đi theo sau cậu, nhỏ giọng nói: "Đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi."
Thương Mộ không để ý đến anh, chỉ bỏ quần áo vào túi.
"Anh sai rồi." Chu Vọng Xuyên nói.
Thương Mộ xách túi đi ra cửa, bước chân không dừng lại.
Chu Vọng Xuyên thở dài: "Em không muốn gặp anh, anh sẽ đến bệnh viện, em ở lại nghỉ ngơi sớm đi."
Thương Mộ cuối cùng cũng dừng bước, quay người nhìn anh, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: "Thôi đi, tôi không dám nhận lòng tốt của anh đâu."
Cánh cửa được mở ra, rồi lại bị đóng sầm lại.
Chu Vọng Xuyên đứng im tại chỗ một lúc, rồi đi vào thư phòng. Ghế thái sư trống trơn, cô độc đứng dưới ánh trăng.
Hôm qua lúc này, họ còn đang ngồi trên chiếc ghế này nói chuyện nhỏ nhẹ, thân mật quấn quýt. Chưa đầy một ngày, tất cả đã thay đổi.
Một lúc sau, Chu Vọng Xuyên gọi điện thoại cho mẹ là Trình Vân Huyên, nhờ bà xác nhận xem Thương Mộ có an toàn không.
Trình Vân Huyên nhanh chóng gọi lại: "Mẹ đã hỏi em nó rồi, em nó nói đang ở khách sạn, sắp đi ngủ rồi. Hai đứa lại làm sao thế, lại cãi nhau nữa à?"
Chu Vọng Xuyên nói: "Không có gì đâu mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Trình Vân Huyên nói: "Người trẻ mà, cãi nhau là chuyện thường. Ngày mai nói chuyện cho rõ ràng là được rồi."
Điện thoại cúp máy, Chu Vọng Xuyên đến bên cửa sổ. Trăng đầu thu nhạt nhòa, hơi khuyết, hơi lạnh lẽo, lẻ loi treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ, như một bông tuyết dính trên khung kính.
Anh dùng gì để giữ em lại?
Anh cho em những con phố héo úa, hoàng hôn tuyệt vọng, vầng trăng nơi hoang vắng.
Anh cho em nỗi buồn của một người ngắm trăng cô đơn.
Anh cho em lòng trung thành của một người chưa từng có tín ngưỡng.
Anh dùng gì để giữ em lại?
- -----
1.
我用什麼才能留住你?
我給你瘦落的街道、絕望的落日、荒郊的月亮。
我給你一個久久地望著孤月的人的悲哀。
我給你一個從未有過信仰的人的忠誠。
Đây là lời thơ trong tác phẩm của nhà thơ người Argentina, Jorge Luis Borges - Bản dịch Trung của Vương Vĩnh Niên (Wang Yongnian). Tập thơ chuyển ngữ "我用什麼才能留住你?"
2.
"cause you weren"t mine to lose..." – Agust by Taylor Swift