Chu Vọng Xuyên ngồi xuống bên giường, vòng tay qua eo Thương Mộ đỡ cậu ngồi dậy, ôm cậu vào lòng vỗ nhẹ lưng: "Được rồi, đừng khóc nữa."
Hai người gần một tuần không gặp mặt, lúc này vừa chạm vào nhau, đều cảm thấy đối phương gầy đi.
Chu Vọng Xuyên lau nước mắt cho cậu, hỏi: "Mấy ngày nay em ăn gì?"
"Cơm."
Thương Mộ uể oải nói, mở đôi mắt đẫm lệ nhìn người gần trong gang tấc. Chu Vọng Xuyên mặc áo blouse trắng, lông mày và đôi mắt gần như giống hệt thời đại học, nhưng trong đôi mắt ấy, rõ ràng có một tia mệt mỏi. Cậu cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt đó.
"Em cảm thấy đỡ hơn chưa?" Chu Vọng Xuyên một tay xoa cằm cậu, nhẹ giọng hỏi, "Người còn chỗ nào khó chịu không?"
Thương Mộ vùi đầu vào cổ anh, lắc đầu không nói. Thực ra cậu vẫn còn khó chịu, nhưng so với lúc mới uống thuốc đã đỡ hơn rất nhiều, cơn đau vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cậu.
Chu Vọng Xuyên lại nói: "Sau này đừng..." Anh nói được một nửa thì dừng lại, cảm thấy đây không phải là thời điểm thích hợp để dạy dỗ, liền chuyển chủ đề, "Còn hai chai thuốc nữa, truyền xong rồi về nhà."
Thương Mộ vẫn không nói gì, vùi vào vai anh gật đầu.
Chu Vọng Xuyên không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nhưng có thể cảm nhận được những cử động nhỏ của cậu, không khỏi mỉm cười: "Sao lại ngoan thế này?"
Thương Mộ dụi dụi mắt vào vai anh, lau sạch nước mắt rồi ngẩng đầu lên.
Lúc này cậu trông mệt mỏi, ủ rũ, mí mắt sụp xuống, ngồi co ro trên giường bệnh, trông vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn.
Châu Vọng Xuyên nhìn đôi mắt đẹp long lanh hơi nước, trong lòng khẽ động, cúi xuống ngậm lấy cánh môi cậu. Thương Mộ nhắm mắt đáp lại nụ hôn, còn theo thói quen dùng chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi anh.
Đang hôn nhau thì có tiếng gõ cửa phòng bệnh.
Hai người tách ra, Châu Vọng Xuyên nói: "Mời vào."
Y tá đẩy cửa, ló đầu vào: "Bác sĩ Chu, bệnh nhân giường số bốn đã chuẩn bị xong, sắp phẫu thuật rồi ạ."
"Được, tôi đến ngay."
Anh vừa nói vừa đứng dậy, Thương Mộ theo phản xạ đưa tay kéo ống tay áo anh, đưa được nửa chừng thì sực tỉnh, lại rụt tay về trong chăn.
Chu Vọng Xuyên không nhận ra, quay lại xoa đầu cậu: "Ca mổ nhanh thôi, đợi truyền dịch xong thì bên anh cũng xong rồi. Em nằm nghỉ thêm một lát nhé."
"Ừm."
Châu Vọng Xuyên đi đến cửa, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay người lại cảnh cáo: "Không được rút kim."
Hình như cảm thấy câu nói này chưa đủ mạnh, anh lại nói thêm: "Coi chừng anh tiêm vào mông em đấy."
Nói xong, anh vội vã rời khỏi phòng bệnh, đi đến phòng mổ.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Thương Mộ, cậu ngồi yên lặng một lúc. Điện thoại đang sạc pin ở đầu giường, đặt ở phía gần cậu, chỉ cần đưa tay là có thể lấy được. Chu Vọng Xuyên luôn chu đáo như vậy.
Thương Mộ mở điện thoại, Trình Vân Huyên đã gửi ý kiến sửa đổi mẫu thiết kế thu đông. Cô không vì quan hệ thân thiết mà hạ thấp tiêu chuẩn, cô đối với Thương Mộ cũng giống như với những nhà thiết kế trước đây từng làm đồ cho cô, thậm chí còn khắt khe hơn.
Nghe kỹ đoạn ghi âm của Trình Vân Huyên, Thương Mộ thảo luận với cô về một vài chi tiết, xác định hướng sửa đổi.
Yêu cầu của Trình Vân Huyên rất cao, nhưng Thương Mộ không hề cảm thấy khó xử, ngược lại, cậu cảm nhận được sự tôn trọng. Tôn trọng thân phận nhà thiết kế của cậu, tôn trọng năng lực và trình độ của cậu.
Giá mà Chu Vọng Xuyên cũng tôn trọng cậu như vậy thì tốt rồi. Thương Mộ nghĩ thầm khi đặt điện thoại xuống.
Bên phía Chu Vọng Xuyên, vốn là một ca mổ nhỏ, nhưng giữa chừng xảy ra chút sự cố, ca mổ kết thúc muộn hơn dự kiến một tiếng.
Sau khi kết thúc, anh thay đồ phẫu thuật, vội vàng chạy đến phòng bệnh. Anh cứ tưởng Thương Mộ chắc chắn sẽ không kiên nhẫn để chờ anh, có khi đã rút kim rồi đi mất, nào ngờ đẩy cửa phòng bệnh ra, Thương Mộ đang yên lặng ngồi trên giường, lật xem một cuốn tạp chí.
Nghe thấy tiếng động, Thương Mộ ngẩng đầu nhìn: "Xong rồi à?" Giọng nói bình thản.
"Xin lỗi, để em đợi lâu rồi." Chu Vọng Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Anh đi tới nắm lấy tay trái của Thương Mộ, chỗ kim tiêm trên mu bàn tay đã được dán băng keo trắng để tránh nhiễm trùng. Anh sờ sờ chỗ đó, hỏi: "Đói chưa? Tối nay muốn ăn gì?"
"Ăn đại gì đó đi." Thương Mộ gấp cuốn tạp chí lại ném sang một bên, "Về nhà."
Vừa mới khóc một trận, sau khi bình tĩnh lại cậu vừa xấu hổ vừa hối hận, thái độ lại trở nên lạnh nhạt, cố ý giữ khoảng cách.
Chu Vọng Xuyên không để ý, cúi người ôm lấy vai và eo cậu, đỡ cậu đứng dậy.
Nằm lâu đứng dậy bị choáng, Thương Mộ theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Chu Vọng Xuyên, nhưng lại cảm thấy cơ thể anh cứng lại.
"Sao vậy?" Thương Mộ lập tức nhận ra điều bất thường.
Chu Vọng Xuyên nói: "Không có gì."
Thương Mộ nhíu mày, bực bội nói: "Đừng để em hỏi lại lần hai!"
"Thật sự không có gì mà." Chu Vọng Xuyên thở dài, "Hôm kia trực cấp cứu, có một bệnh nhân tình trạng nguy kịch được đưa vào, trước khi vào phòng mổ anh có nói rõ tình hình với người nhà, mà chắc tại anh nói chuyện chưa đủ khéo, người nhà hơi nóng ruột, đẩy anh một cái, va vào giá đỡ."
"Anh không biết đánh trả à?"
Chu Vọng Xuyên cười nói: "Nào có nghiêm trọng vậy, sau đó phẫu thuật rất thành công, người nhà bệnh nhân cũng đã xin lỗi anh rồi."
Thương Mộ cười mỉa nói: "Đã làm người khác bị thương rồi, xin lỗi ăn được không?"
Chu Vọng Xuyên véo nhẹ má cậu, dịu dàng nói: "Anh thật sự không sao mà, đừng lo lắng, được không em?"
"Ai lo lắng cho anh chứ." Thương Mộ đẩy tay anh ra, đi về phía cửa, "Bị đánh cũng không biết đánh trả, suốt ngày làm người tốt, ai trao giải cho anh hả?"
Cậu dừng bước, lại hỏi: "Là ai đánh anh?"
Chu Vọng Xuyên khẽ cười thành tiếng, sải bước đến ôm lấy vai cậu, hôn lên mặt cậu một cái: "Cục cưng muốn giúp anh báo thù sao? Không cần đi đánh người đâu, chỉ cần cho anh ra khỏi danh sách đen là được rồi."
Thương Mộ nhàn nhạt hừ một tiếng.
Trên đường lái xe về nhà, đi ngang qua khách sạn Thương Mộ đang ở, Chu Vọng Xuyên đang định lái vào bãi đậu xe của khách sạn thì Thương Mộ đột nhiên lên tiếng: "Đừng vào đó."
Chu Vọng Xuyên nói: "Anh vào giúp em thu dọn quần áo, rồi chúng ta về nhà."
"Ngày mai em tự đi thu dọn." Thương Mộ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trời đã tối đen, cậu chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính xe, nhợt nhạt thảm hại, nói rõ lại lần nữa, "Về nhà."
Chu Vọng Xuyên không hiểu tại sao, nhưng vẫn nghe cậu lái xe rời khỏi bãi đậu xe, đi về nhà.
Trên đường về nhà, Thương Mộ vẫn im lặng.
Bó hoa hồng từng nở rộ trên bàn ăn trong nhà hàng, tươi tắn rực rỡ, rồi vì không ai ngó ngàng, lặng lẽ héo tàn.
Nhưng bây giờ, bó hoa hồng đáng lẽ bị vứt bỏ đó, đang được cắm trong bình hoa ở khách sạn, hướng về phía mặt trời nở rộ.
Nếu bị Chu Vọng Xuyên nhìn thấy, tất cả sự yếu đuối, tất cả sự hoang mang của cậu sẽ bị phơi bày hoàn toàn, không chút che giấu.
Nhưng cậu không thể để lộ ra.
Cậu dùng sự lạnh lùng, vô tình và nóng nảy để tạo cho mình một bộ giáp bất khả xâm phạm, nếu cuối cùng họ phải chia tay, cậu hy vọng mình có thể giữ lại chút ít thể diện và tự trọng.
Mặt trăng treo cao trên bầu trời, đêm đó, họ quấn quýt si mê, dịu dàng nồng nàn.
Sau một khoảng thời gian xa cách, sự chung đụng của cả hai trở nên nồng nhiệt, rồi bình lặng, cuối cùng lại bắt đầu một vòng tuàn hoàn, tranh cãi rồi lại chia xa. Cả hai đều đã quá quen thuộc.
Sau khi tắm xong, hai người thân mật dựa vào nhau trên giường, Chu Vọng Xuyên hỏi: "Chuyện ở nhà tù, em định xử lý thế nào?"
Thương Mộ nói: "Em tự giải quyết."
Cậu lại nhấn mạnh: "Em tự mình sẽ giải quyết. Em không muốn anh có bất kỳ liên hệ nào với hắn ta nữa."
Chu Vọng Xuyên im lặng một lúc, dùng giọng nói dịu dàng nhất nói: "Anh sợ hắn ta sẽ làm hại em."
Thương Mộ lập tức trở nên cáu kỉnh: "Em đã nói là anh đừng quản!"
"Được rồi, anh biết rồi." Chu Vọng Xuyên an ủi vuốt ve lưng cậu, nhưng vẫn không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Đêm đó, Chu Vọng Xuyên mơ thấy năm thứ năm anh học đại học.
Một buổi chiều, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên có vẻ khả nghi bên ngoài trường học, người đàn ông đó lén lút nhìn chằm chằm vào những sinh viên qua lại, dường như đang tìm ai đó.
Chu Vọng Xuyên có khả năng ghi nhớ siêu phàm, dù người đàn ông đó đội mũ lưỡi trai, anh vẫn nhận ra ngay, đây là người cha nghiện cờ bạc của Thương Mộ.
Anh nảy sinh nghi ngờ, lặng lẽ đi theo sau hắn ta, ở một góc cua nào đó, góc áo của người đàn ông bị mắc vào tường, để lộ ra chuôi dao.
Chu Vọng Xuyên lập tức lạnh toát cả người.
Anh nhận ra loại chuôi dao này, đây là một loại dao lọc xương mỏng và dài.
Có lẽ anh đã nghĩ sai, nhưng anh một chút cũng không dám mạo hiểm, anh không thể chịu đựng được kết cục đó, dù chỉ có một phần vạn khả năng.
Người đàn ông rất cảnh giác, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xung quanh. Chu Vọng Xuyên từ từ tiếp cận gã, ra đòn nhanh như chớp, đánh gã ta bất tỉnh, rồi kéo đến một góc khuất.
Hắn ta tỉnh dậy, phát hiện mình bị trói chặt, con dao lọc xương bị ném bên chân. Chu Vọng Xuyên đang đứng bên cạnh, nhìn hắn ta với vẻ trầm ngâm.
"Tôi có thể cho ông tiền," Chu Vọng Xuyên nói thẳng, "miễn là ông không bao giờ tìm đến cậu ấy nữa."
Hắn nhận ra anh là người qua đường trong con hẻm tối hôm đó. Nghe anh nói vậy, hắn ta cười dâm đãng, vẻ mặt hiểu rõ mọi chuyện: "Ồ, cậu em, cậu có quan hệ gì với con trai tôi? Sao lại giúp nó như vậy?"
Hắn cười khẩy: "Nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng không khách sáo... Hai mươi vạn."
(200.000 tệ ~ 710 triệu VNĐ)
"Ít vậy sao?"
Hắn ta sững người, lòng tham nổi lên trong mắt: "Ba... ba mươi vạn."
"Chậc." Chu Vọng Xuyên lắc đầu, "Ông đúng là chưa thấy tiền bao giờ."
Mắt gã sáng rực vì tham lam: "Năm mươi!"
Chu Vọng Xuyên đá vào con dao dưới đất, con dao lọc xương trượt thẳng về phía trước, dừng lại bên cạnh bàn tay bị trói của hắn ta.
"Tôi cho ông một trăm vạn" Chu Vọng Xuyên nói, "chỉ cần ông đồng ý vĩnh viễn không đến tìm cậu ấy."
(~ 3,3 tỷ VNĐ)
Hắn ta vội vàng gật đầu lia lịa, đồng ý liên tục.
Chu Vọng Xuyên nói: "Hết tiền rồi thì có thể đến tìm tôi. Chỉ cần ông không tìm cậu ấy, muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Nói rồi, anh móc từ trong túi ra một tấm thẻ, ném xuống đất như ném rác.
Mắt người đàn ông đỏ ngầu, tay chân bị trói, hắn ta liền bò trườn tới, dùng miệng ngậm lấy tấm thẻ, cười nịnh nọt: "Đương nhiên, đương nhiên!" Trong lòng lại nghĩ, đúng là gặp phải con dê béo rồi.
Như nhìn thấu suy nghĩ của hắn ta, Chu Vọng Xuyên mỉm cười nhìn hắn: "Tôi có thể đưa ra nhiều tiền như vậy, đương nhiên cũng có những thủ đoạn khác. Nếu tôi biết ông có bất kỳ liên hệ nào với cậu ấy, mỗi một đồng ông đã tiêu, đều phải trả lại cho tôi."
Rõ ràng anh đang cười, nhưng người đàn ông lại cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Chu Vọng Xuyên nhặt con dao lọc xương dưới đất, chém một nhát vào người hắn ta. Bàn tay của bác sĩ chính xác và vững chắc, dây trói đứt lìa, rơi xuống đất.
Ánh dao lóe lên, hắn đứng chết trân tại chỗ, mùi nước tiểu xộc lên.
Chu Vọng Xuyên nhìn hắn ta với vẻ ghét bỏ, cầm dao bỏ đi.
Sau đó, hắn ta chưa kịp tiêu hết trăm vạn đầu tiên đã bị bắt vào tù vì tội cố ý gây thương tích trong sòng bạc.
Nhưng con dao lọc xương mảnh mai, dài ấy lại trở thành cơn ác mộng đeo bám Chu Vọng Xuyên suốt những năm sau đó.
*
Sáng hôm sau, xe dừng dưới khách sạn, Thương Mộ từ chối Chu Vọng Xuyên đi cùng, tự mình lên lầu dọn đồ.
Vừa vào phòng, ánh mắt cậu lập tức dừng lại ở bình hoa. Hôm qua không được cắt cành thay nước, những bông hồng trông héo úa đi rồi.
Thương Mộ cầm lấy mười hai bông hoa, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu hương hoa. Sau đó, cậu không chút do dự ném hoa vào thùng rác.
Dọn đồ xong rời khỏi khách sạn, cậu vừa yếu ớt vừa như trút được gánh nặng.
Cậu đã tự tay tiêu hủy điểm yếu của mình.
Chỉ cần cậu không thừa nhận, sẽ không ai biết điểm yếu của cậu.