Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm

Chương 2



"Anh chỉ mong em khỏe mạnh."

- --

Bộ sưu tập mùa thu của hãng thời trang Flowering lần này lấy chủ đề "Uể oải".

Chu Vọng Xuyên đã xem qua ảnh bìa tạp chí, cũng như những tấm áp phích quảng cáo khổ lớn trong trung tâm thương mại. Trong ảnh, Thương Mộ mặc áo sơ mi trắng và áo len lông cừu màu nâu nhạt, cậu ngẩng đầu nhìn về phía đèn đường, ánh đèn ban đêm không thể chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt cậu, làm gương mặt ấy nửa sáng nửa tối, ẩn giấu cảm xúc. Đôi mắt cậu lạnh lùng và tự đại, giữa dòng người chen chúc và dòng xe cộ tấp nập, cả người toát lên vẻ mệt mỏi của kẻ tha hương.

Thương Mộ là nhà thiết kế và người mẫu độc quyền của Flowering. Cậu quá hiểu cách phô diễn trang phục và vóc dáng, mặc lên mình bộ sưu tập mùa thu do chính cậu thiết kế, chỉ với vài shoot hình, hơi thở mùa thu đã ùa về.

Sau khi tạp chí phát hành, một số công ty giải trí đã liên hệ với Thương Mộ, muốn mời cậu đóng phim, lý do là họ thấy cậu diễn xuất rất tốt. Nhưng Chu Vọng Xuyên biết rõ, cái này đâu liên quan gì đến diễn xuất, vẻ mệt mỏi đó bẩm sinh Thương Mộ đã có rồi.

——Ví dụ như bây giờ.

Sau khi nói xong câu đó, Thương Mộ buông thõng tay, tùy ý phủi tàn thuốc xuống đất: "Đến đúng giờ đấy."

Chu Vọng Xuyên đi đến mép giường ngồi xuống, lấy điếu thuốc bạc hà trên tay cậu, dập tắt trong gạt tàn: "Có kinh nghiệm rồi."

Nghe ra giọng điệu tự giễu trong lời nói của anh, Thương Mộ nhíu mày: "Anh đã hứa rồi, sẽ không can thiệp vào sở thích của em."

"Anh không có ý đó." Chu Vọng Xuyên dịu giọng, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu để sưởi ấm, "Em vẫn còn khó chịu sao? Về nhà anh nấu cháo cho em."

"Ưm..." Thương Mộ chớp mắt, thả lỏng lưng, giống như một con nhím thu lại những chiếc gai nhọn, "Anh chạy tới đây không mệt sao? Ngồi nghỉ một lát rồi đi."

Giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt, Chu Vọng Xuyên biết cậu vẫn còn khó chịu, liền đưa tay ra, phủ lên bụng cậu qua lớp áo sơ mi, hỏi: "Hôm nay hành hạ kiểu gì?"

"Đầu tiên là nuốt hai viên nang mù tạt, sau đó bị đá, cuối cùng thì bị đánh một lúc. Em thích đau cả trong lẫn ngoài."

Chu Vọng Xuyên nhíu mày: "Để anh khám cho em."

Anh ấn nhẹ vào dưới xương sườn của cậu: "Đau không em?"

"Đau."

Anh lại ấn vào một chỗ khác: "Chỗ này thì sao?"

"Đau đau đau."

"Còn chỗ này?"

"Đau đau đau đau đau!"

Chu Vọng Xuyên lại ấn thêm vài chỗ, quan sát biểu cảm Thương Mộ, thấy cậu tuy liên tục kêu đau nhưng mặt vẫn rất bình tĩnh, liền biết không có vấn đề gì lớn. Nhưng anh vẫn không yên tâm: "Nên tìm thời gian đi bệnh viện kiểm tra một lần, bình thường chơi đùa thì được, nhưng nếu làm tổn thương nội tạng thì không tốt."

Thương Mộ lập tức lạnh mặt, cáu kỉnh: "Anh biết em ghét bệnh viện nhất mà! Cơ thể của em, em tự biết rõ!"

Chu Vọng Xuyên bình tĩnh nói: "Anh chỉ mong em khỏe mạnh."

"Nếu anh yêu em, thì nên tôn trọng lựa chọn và sở thích của em, chứ không phải lấy danh nghĩa quan tâm em mà trách mắng em."

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức lạnh xuống.

Vấn đề này đã cãi nhau quá nhiều lần, chưa bao giờ có kết quả.

Chu Vọng Xuyên đương nhiên không thể nói lý với cậu lúc này, chỉ nghiêng người về phía trước, cài khuy áo sơ mi cho cậu, đầu ngón tay cong lên nhẹ nhàng vuốt ve bên mặt và cổ cậu, như đang dỗ dành: "Được rồi."

Vạt áo sơ mi bị xốc lên một góc, để lộ một phần eo trắng nõn và những vết đỏ do bị đánh.

Ngón tay Chu Vọng Xuyên khựng lại, sau đó kéo áo xuống cho cậu, hỏi: "Em đỡ hơn chưa?"

Thương Mộ nhìn rõ vẻ mặt của anh: "Anh biết đấy, chỉ có anh mới có thể chạm vào bụng em mà không cần găng tay."

Chu Vọng Xuyên đương nhiên biết, đầu giường đang để một đôi găng tay mỏng bằng cotton đã qua sử dụng, rõ ràng là do người trước đó để lại. Thương Mộ có chứng ám ảnh sạch sẽ, mỗi lần thực hành đều yêu cầu đối phương đeo găng tay.

"Nhưng anh lại không muốn hành hạ em." Thương Mộ nói, "Vì vậy em mới phải tìm người bên ngoài để thực hành."

Cậu càng nói càng kích động: "Mọi chuyện rõ ràng rất dễ giải quyết, chúng ta có thể làm ngay trên giường ở nhà, có thể không cần đeo găng tay, nhưng anh lại không muốn, cho nên bây giờ em phải đi tìm người khắp nơi, phải thuê phòng khách sạn, phải dùng cái găng tay chết tiệt đó, găng tay thô ráp như vậy, anh không thấy bụng em bị trầy xước hết rồi sao? Tất cả là tại anh!"

Chu Vọng Xuyên nghe cậu trút giận, bất lực thở dài trong lòng, ôm lấy vai và eo cậu đỡ cậu dậy: "Ngoan, được rồi."

Thương Mộ thở hổn hển vài hơi, làn da cậu vốn đã trắng lạnh, lúc này mồ hôi lạnh túa ra, càng làm cho mặt cậu trắng bệch như tờ giấy.

Cậu hờn dỗi đẩy Chu Vọng Xuyên ra, tự mình đi về phía cửa, chưa được hai bước đã phải vịn tường khom người xuống, tay nắm chặt thành quyền ấn vào bụng, cổ họng phát ra tiếng rên đau đớn.

Chu Vọng Xuyên vội vàng chạy tới, nửa dìu nửa ôm cậu, sờ thấy lưng cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhanh chóng cởi áo khoác ra choàng lên người cậu: "Về nhà trước đã."

Sau khi lên xe, Thương Mộ khoanh tay dựa vào lưng ghế phụ, nhắm mắt không nói một lời.

Ngay giờ cao điểm, xe cộ trên đường di chuyển lúc nhanh lúc chậm, tiếng còi xe inh ỏi vang lên không ngớt, càng làm nổi bật sự yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi trong xe.

Giữa chừng Thương Mộ mở mắt ra, phát hiện đây không phải là con đường quen thuộc về nhà, lập tức nói: "Em đã nói rồi, em không đi bệnh viện!"

Chu Vọng Xuyên đang lái xe, quay đầu nhìn cậu một cái: "Không phải đi bệnh viện."

Thương Mộ im một lúc, rồi lại tiếp tục gây sự với anh: "Anh cảm thấy rất ấm ức phải không? Mỗi lần đều là anh phải cúi đầu nhận lỗi trước? Cảm thấy tôi đang ầm ĩ với anh đúng không?"

Chu Vọng Xuyên nói: "Không có." Anh liếc nhìn gương chiếu hậu bên trái, tranh thủ giây cuối cùng của đèn xanh rẽ trái qua đường.

Thương Mộ cười lạnh một tiếng: "Anh nghĩ mình nhẫn nhục chịu đựng giỏi lắm chứ gì? Tôi biết mà, anh đã hết chịu nổi tôi rồi."

Chu Vọng Xuyên quyết định không lên tiếng.

Thương Mộ càng thêm bực bội, cơn đau khiến cậu mất hết lý trí, buông ra một tràng lời lẽ gây tổn thương.

"Sao không nói gì? Chột dạ rồi à?" Cuối cùng, cậu hờn dỗi hỏi.

Xe vừa đúng lúc dừng lại bên đường, Chu Vọng Xuyên cởi dây an toàn, một chân quỳ lên hộp tay vịn điều khiển, nghiêng người về phía trước, giữ gáy Thương Mộ, dùng môi chặn lại lời nói của cậu.

"Bạn học nhỏ." *

Chu Vọng Xuyên chỉ hôn nhẹ một cái rồi buông ra, chỉ tay ra ngoài cửa xe, "Quay lại nhìn xem."

"Tiệm Bánh và Hoa", biển hiệu sáng trưng, chữ hoạt hình rực rỡ sắc màu, trước cửa đặt một mô hình bánh ngàn lớp bơ béo tròn dễ thương.

Thương Mộ thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là mỗi lần sau khi "thực hành" xong, khó chịu đến mức chẳng ăn được gì, nhưng lại chỉ thích đồ ngọt của tiệm này.

"Ai nói muốn đưa em đi bệnh viện, hửm?" Chu Vọng Xuyên dùng đầu ngón tay cọ cọ vào má Thương Mộ, "Nhóc vô lương tâm."

Thương Mộ chớp chớp mắt, cơn giận bốc lên trong lòng cậu bỗng tan biến.

"Muốn ăn gì? Anh đi mua, không đỗ xe ở đây lâu được." Chu Vọng Xuyên đẩy cửa xe.

"Ưm..." Thương Mộ suy nghĩ một chút, "Bánh ngàn lớp dâu tây sữa đặc."

Chu Vọng Xuyên xuống xe, một tay vịn cửa, nói thêm: "Em có thể chọn thêm một bông hoa."

"Hoa hồng." Thương Mộ không chút do dự.

Xe dừng ngay trước cửa tiệm Bánh và Hoa, Thương Mộ nhìn qua cửa kính, thấy bóng dáng Chu Vọng Xuyên bước vào cửa tiệm, sau đó anh cầm khay, chọn bánh.

Thương Mộ nhẹ nhàng, chầm chậm buông những ngón tay đang nắm chặt dây an toàn - vừa nãy cãi nhau với Chu Vọng Xuyên, ngón tay cậu vẫn luôn nắm chặt dây an toàn, thời gian quá lâu lại thêm động tác quá mạnh, đến khi buông ra, ngón tay co giật theo phản xạ, khớp xương đã tím tái.

Lúc này, cậu nhìn bóng dáng trong tiệm từ xa, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Về đến nhà, Thương Mộ tiện tay cắm hoa hồng vào bình ở lối vào.

Chu Vọng Xuyên đang múc cháo trong bếp, cậu thì vừa xem tivi vừa ăn bánh ngàn lớp dâu tây trên ghế sofa.

Cả hai đều ngầm không nhắc đến cuộc cãi vã kia.

Ở bên nhau sáu năm, những cuộc cãi vã như hôm nay đã như cơm bữa, cứ cách một khoảng thời gian lại xảy ra một lần. Cả hai đều đã quen rồi.

Trước khi đi ngủ, Chu Vọng Xuyên đưa cho Thương Mộ hai viên thuốc, lại xoa bóp bụng cho cậu. Bàn tay của bác sĩ ấm áp và mạnh mẽ, Thương Mộ được xoa bóp rất dễ chịu. Rượu mạnh uống nhiều rồi cũng cần trà thanh đạm để điều hòa, sau buổi "thực hành" mãnh liệt buổi chiều, sự chăm sóc dịu dàng lúc này như than hồng sưởi ấm giữa mùa đông giá rét, vô cùng dễ chịu. Cậu dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một giờ sáng, Chu Vọng Xuyên nhìn khuôn mặt ngủ yên bình của người trong lòng, nhẹ gỡ cánh tay đang vòng quanh eo mình, động tác rất khẽ đi ra ban công.

Gió đêm mùa thu se lạnh, anh đứng trong gió, châm một điếu thuốc. Trong màn đêm đen kịt, chỉ có một điểm sáng màu cam lập lòe.

Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ khi nào áp lực quá lớn mới thỉnh thoảng hút một điếu.

Khi dưới chân đã rơi ba đầu lọc thuốc, cửa ban công phía sau được đẩy ra, giọng nói ngái ngủ của Thương Mộ vang lên: "Sao không ngủ?"

Chu Vọng Xuyên quay người lại: "Không có gì, sao em dậy rồi? Anh đánh thức em à?"

Ánh mắt Thương Mộ lướt qua những đầu lọc thuốc lá dưới đất, rồi dừng lại trên khuôn mặt Chu Vọng Xuyên. Sau đó, cậu vén vạt áo ngủ, để lộ những vết đỏ trên bụng: "Vẫn còn nghĩ đến chuyện này à?"

Eo và bụng của cậu rất đẹp, có một lớp cơ bắp mỏng không quá rõ ràng, đường nhân ngư và cơ bụng hiện lên mờ ảo theo từng cử động. Da cậu trắng lạnh, nên những vết đỏ trên bụng càng thêm rõ ràng.

Ánh mắt Chu Vọng Xuyên dừng lại một chút, rồi lại dời đi.

Những vết đỏ do bị đánh đập kia, là dấu vết của gã đàn ông khác để lại trên cơ thể người yêu anh.

Hai người ở bên nhau sáu năm, đã quá hiểu nhau. Cho nên Chu Vọng Xuyên không phủ nhận, bởi vì phủ nhận cũng chẳng ích gì.

Anh chỉ nói: "Thả áo xuống đi, coi chừng bị lạnh."

Thương Mộ đi đến bên cạnh anh, lấy điếu thuốc trên tay anh hút một hơi, rồi từ từ thở ra làn khói.

"Anh ghen hả?"

"Em đã nói rồi, vấn đề này rõ ràng rất dễ giải quyết, chỉ là anh không muốn mà thôi." Thương Mộ nói, "Đã như vậy thì anh đừng bận tâm đến nó nữa."

Chu Vọng Xuyên im lặng không nói.

Thương Mộ nghiêng đầu nhìn anh: "Chỉ cần anh đồng ý hành hạ em, những chuyện này về sau sẽ không xảy ra nữa."

Chu Vọng Xuyên nói: "Anh là bác sĩ."

Giọng anh hơi khàn đi, lại nói: "Từ khi học đại học, anh được dạy phải chữa bệnh trị đau cho người khác, đó là bản năng. Anh không thể làm những việc gây ra đau đớn, huống chi em là người yêu của anh, anh muốn em khỏe mạnh."

Trong mắt Thương Mộ thoáng hiện lên một tia thất vọng.

"Anh ghen tị thì anh hành hạ em đi! Anh vừa muốn không ghen, vừa muốn không trả giá, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy."

Thương Mộ lạnh lùng nói xong, ném điếu thuốc xuống đất dập tắt, xoay người rời khỏi ban công.

- -------

(*) "Tiểu học đệ", edit thành "bé đàn em" hay "đàn em nhỏ" đều thấy cringe và sượng. Tui edit thoát luôn để thụ gọi "bạn học nhỏ", "nhỏ" có thể là nhỏ bé và nhỏ tuổi.

- --------

[Editor]

Công có bệnh, lại ô dề thinking, về sau miệng vẫn còn rất hỗn, ai không thích thì nên dừng trước khi cảm thấy khó chấp  nhận nha.