Xe cứu thương hú còi, nhấp nháy đèn, dừng lại dưới lầu bệnh viện. Các nhân viên y tế nhanh chóng đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu.
Kết quả chẩn đoán là thủng dạ dày cấp tính, bệnh nhân rơi vào trạng thái sốc, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Công tác chuẩn bị trước phẫu thuật đã hoàn tất. Trước khi bước vào phòng mổ, Chu Vọng Xuyên nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, anh đã lấy lại được bình tĩnh.
Bỗng có người vỗ nhẹ vào vai anh từ phía sau. Từ Dũng đang đứng đó.
"Phó chủ nhiệm Chu, điều tối kỵ nhất trên bàn mổ là tâm lý bất ổn." Từ Dũng nói thẳng, "Tôi nghe nói bệnh nhân vừa được đưa vào là người nhà của cậu. Cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến quyết định trong quá trình phẫu thuật. Tôi đề nghị thay đổi bác sĩ mổ chính."
Nửa tiếng trước, sau khi nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt Chu Vọng Xuyên lập tức thay đổi, vội vàng đi theo xe cứu thương. Từ Dũng đã nhìn thấy tất cả.
Chu Vọng Xuyên nói: "Trưởng khoa Từ, tôi có thể làm được." Hai người đã làm hòa từ lần trước, anh biết Từ Dũng chỉ đang nói sự thật.
Anh nói tiếp: "Bệnh nhân là người nhà của tôi, tôi hiểu rõ tình trạng sức khỏe của em ấy, việc đưa ra quyết định tức thời trên bàn mổ cũng sẽ chính xác hơn."
Giọng anh bình tĩnh, ít nhất là bề ngoài, anh đã hoàn toàn lấy lại được lý trí.
Từ Dũng nói: "Quan tâm sẽ bị loạn, hy vọng cậu đừng cố chấp, nếu không sẽ hại chính mình, cũng sẽ hại bệnh nhân. Nhưng nếu cậu kiên trì, tôi cũng tôn trọng quyết định của cậu."
Chu Vọng Xuyên nói: "Cảm ơn."
Anh liếc nhìn vào phòng mổ, người đang hôn mê nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Giọng anh dịu dàng: "Hơn nữa, tôi biết, em ấy không muốn để lại sẹo, tôi sẽ cố gắng hết sức vì em ấy."
Mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất, ca phẫu thuật bắt đầu.
Chu Vọng Xuyên đã thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật dạ dày thủng, nhưng chưa bao giờ căng thẳng như hôm nay. Phẫu thuật được một nửa, lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng đôi tay anh vẫn chính xác và vững vàng.
Một bác sĩ, trái tim có thể hoảng loạn, mắt có thể ướt, nhưng tay không thể run. Chỉ cần tay vẫn vững vàng, anh vẫn là người lý trí và tập trung.
Làn da trắng bệch, dù đối lập với máu và vết mổ, vẫn toát lên vẻ đẹp diễm lệ.
Đến thời điểm nguy hiểm nhất, Chu Vọng Xuyên hít một hơi thật sâu. Ở những chỗ bình thường anh sẽ không chút do dự đưa ra quyết định, thì lúc này anh lại hiếm thấy lưỡng lự vài giây. Trước mắt là 99% nắm chắc, nhưng anh vẫn sợ hãi 1% bất định còn lại.
Cuối cùng cũng đến giai đoạn khâu vết mổ, mũi khâu cuối cùng được thực hiện.
Suốt bốn tiếng đồng hồ, Chu Vọng Xuyên không hề nhìn vào khuôn mặt đang hôn mê mất máu kia dù chỉ một lần, anh giữ vững sự lý trí cần có của một bác sĩ mổ chính. Anh biết, chỉ cần một cái nhìn, trái tim anh sẽ rối loạn, tay sẽ run rẩy.
"Cạch" một tiếng, cùng với việc đoạn chỉ thừa ở vết thương được cắt bỏ, ca phẫu thuật kết thúc.
Chu Vọng Xuyên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn người đang hôn mê một cái. Anh tháo găng tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kia.
Giọng anh nhỏ đến gần như không nghe thấy: "... Xin lỗi em."
***
Thương Mộ tỉnh dậy trong cơn đau nhói. Chưa kịp mở mắt, cổ họng đã phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, theo bản năng muốn cuộn tròn người lại.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.
Thương Mộ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Chu Vọng Xuyên.
"Cục cưng, có chỗ nào khó chịu không?" Chu Vọng Xuyên ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu trong lòng bàn tay mình.
Đã là ban đêm, ngoài cửa sổ tối đen như mực, đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
Đây là một phòng bệnh đơn, được trang trí sạch sẽ, đơn giản. Thương Mộ ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong không khí, sau đó mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện. Cơn đau dần dần tỉnh táo khiến cậu nhíu mày, vẻ mặt vẫn còn mơ màng, không nhớ nổi tại sao mình lại ở đây.
Chu Vọng Xuyên nắm tay cậu, từ từ nói: "Cục cưng, sáng nay em ngất xỉu ở công ty, chiều nay phẫu thuật xong, ngủ hơn tám tiếng rồi. Em bị bệnh, phải nghỉ ngơi một thời gian. Bây giờ chắc là thuốc tê hết tác dụng rồi, vết mổ có đau không?"
Ý thức của Thương Mộ dần dần trở nên tỉnh táo. Cậu nhớ lại màu đỏ tươi, cơn đau dữ dội đáng sợ, rồi lại nhớ đến mùi bọt cạo râu hương tuyết tùng trước khi ngất xỉu, và cái ôm ấm áp quen thuộc đó.
Tuy nhiên, sau khi nghe Chu Vọng Xuyên nói xong, cậu nắm bắt được một từ đáng sợ, yếu ớt hỏi: "... Vết mổ?"
Giọng cậu khàn đặc như tiếng cồng vỡ, vừa nói đã khiến vết thương càng đau hơn, nhưng cậu vẫn cố hỏi tiếp: "Có... để lại sẹo không?"
Tay Chu Vọng Xuyên khựng lại một chút, sau đó như không có chuyện gì vuốt ve tóc cậu, không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Đợi vết thương lành rồi, sẽ từ từ mờ đi. Đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nghỉ ngơi..."
Thương Mộ thông minh như vậy, làm sao có thể không hiểu hàm ý trong lời nói đó. Cảm giác như có một cây búa nặng nề giáng xuống đầu, cậu trông như vừa bị ai đó đấm thẳng vào mặt, choáng váng, không phân biệt được đông tây nam bắc. Cậu hoàn toàn tuyệt vọng, nắm chặt ga giường một cách bất an, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Trên cơ thể cậu sẽ để lại một vết sẹo vĩnh viễn, cậu không còn xinh đẹp nữa.
Đây chính là báo ứng mà ông trời dành cho cậu.
Cậu đã đợi nhiều năm như vậy, báo ứng cuối cùng cũng đến.
Chu Vọng Xuyên nhìn biểu cảm của cậu, trong lòng chua xót, an ủi: "Không sao đâu, quan trọng nhất là dưỡng cho khỏe..."
Lời còn chưa dứt, Thương Mộ không biết lấy sức lực từ đâu, hất mạnh tay anh ra: "Anh đi đi!"
Chu Vọng Xuyên sợ động đến vết mổ, vội vàng nắm lấy cổ tay cậu, ngăn cậu cử động.
Thương Mộ kiệt sức, chán nản quay mặt đi, vùi mặt vào gối, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Em ghét anh, anh đi đi mà."
Chu Vọng Xuyên khựng lại một chút, đi vòng qua phía bên kia giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve vai và lưng cậu, âm thầm an ủi.
Thương Mộ quay lưng về phía cậu, vai thỉnh thoảng run lên, rồi nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng chiếu vào phòng bệnh, Chu Vọng Xuyên nhìn thấy những vệt nước mắt chưa khô và chiếc khăn trải giường ướt đẫm. Anh thở dài, lặng lẽ lau khô những giọt nước mắt đó.
Thương Mộ ngủ không yên giấc, liên tục mê sảng và cựa quậy, trán lấm tấm mồ hôi, vừa lau khô lại thấm ra. Chu Vọng Xuyên luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu, giúp cậu thay đổi tư thế, lau mồ hôi, cứ cách một khoảng thời gian lại dùng tăm bông thấm nước, làm ẩm đôi môi khô nứt của cậu.
Ngay cả trong cơn mê man, Thương Mộ vẫn cau mày kêu đau. Chu Vọng Xuyên không còn cách nào khác, đành phải tiêm thuốc giảm đau cho cậu. Phải đến tận khuya, cậu mới ngủ say trở lại.
Đến trưa hôm sau, Thương Mộ tỉnh dậy lần nữa, tinh thần đã khá hơn đêm qua.
Chu Vọng Xuyên giúp cậu điều chỉnh tốc độ truyền dịch, giọng nói dịu dàng: "Khoảng thời gian này không được ăn uống gì, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng, đợi xuất viện, anh sẽ nấu món ngon cho em, được không?"
Thương Mộ nhìn anh một cái, rồi nhắm mắt lại.
Chu Vọng Xuyên giúp cậu đắp chăn, đầu ngón tay cong lại cọ cọ vào cằm cậu.
Vết thương rất đau, Thương Mộ không thể nào ngủ được. Chẳng mấy chốc, cậu đã nhịn đau đến toát mồ hôi trán.
Công bằng mà nói, cơn đau này so với hôm qua không thấm vào đâu. Hôm qua, dưới cơn đau dữ dội do thủng dạ dày, cậu vẫn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, chịu đựng cơn đau buốt óc để họp suốt một tiếng đồng hồ.
Nhưng đó là trước mặt người khác.
Trước mặt Chu Vọng Xuyên, cậu chưa bao giờ chịu đựng được cơn đau.
Tiếng rên rỉ nghẹn lại nơi cổ họng, cậu nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng, người run lên bần bật.
"Đừng nhịn em, đau thì cứ nói ra, ở đây không có ai khác." Chu Vọng Xuyên lo lắng nhìn cậu, lau mồ hôi trên trán cậu, "Tối qua đã tiêm thuốc giảm đau rồi, bây giờ không thể tiêm nữa, sẽ bị nhờn thuốc. Em nói chuyện với anh, sẽ dễ chịu hơn một chút."
Thương Mộ mở đôi mắt ướt đẫm mồ hôi, giọng nói như thể bị ép ra từ kẽ răng: "Anh đừng ở đây chăm sóc em nữa được không? Đây là công việc của y tá mà? Anh là phó chủ nhiệm khoa, ở đây làm gì! Anh đi đi được không!" Cơ thể cậu không khoẻ, thều thào xong liền nhắm mắt lại, thở hổn hển.
Cậu đau đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi, cậu cũng muốn hét lên như người ở phòng bệnh bên cạnh. Nhưng cậu có thể hét lên trước mặt tất cả mọi người trên thế giới, chỉ riêng trước mặt Chu Vọng Xuyên thì không thể.
Trước ngày hôm qua, cậu có thể. Nhưng bây giờ thì không.
Bởi vì cậu đã đánh mất vẻ đẹp của mình.
Không thể nào khó coi hơn được nữa.
"Bây giờ anh không phải là bác sĩ, mà là người nhà của em. Anh đã xin nghỉ phép, công việc duy nhất trong khoảng thời gian này là chăm sóc em." Chu Vọng Xuyên vuốt ve gáy cậu, cố gắng làm cậu bình tĩnh lại, "Đau thì cứ nói ra, đừng ngại với anh."
Bàn tay đặt trên lưng ấm áp và mạnh mẽ, Thương Mộ thút thít một tiếng, như thể buông xuôi sự kháng cự, vùi mặt vào gối, không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn nhỏ bé.
Chu Vọng Xuyên cảm thấy nhói đau trong lòng, nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve vai và lưng cậu, an ủi cậu.
Buổi chiều, Thương Mộ tiếp tục chìm trong giấc ngủ. Cậu ngủ không ngon giấc, trong cơn mê man cứ muốn cựa quậy. Người bên cạnh dường như thấu hiểu suy nghĩ của cậu, mỗi khi cậu muốn trở mình, sẽ có một đôi tay mạnh mẽ giúp đỡ cậu, đồng thời xoa bóp phần cơ thể tê mỏi bên kia. Trong mơ, cậu đang lê bước trên sa mạc, khát khô cổ họng, đôi môi liên tục được tăm bông ẩm làm dịu, cậu không ngừng liếm láp, dần dần bước ra khỏi sa mạc.
Rạng sáng, đèn ngủ bên giường vẫn sáng.
Thương Mộ dần tỉnh táo lại, cậu không mở mắt, nhưng Chu Vọng Xuyên đã nhận ra sự thay đổi trong nhịp thở của cậu, hỏi: "Cục cưng, em đỡ hơn chưa?"
Thương Mộ nhắm mắt không nói, nghiến chặt răng, hơi thở có chút bất ổn không rõ lý do.
Chu Vọng Xuyên nhạy bén cảm nhận được sự căng thẳng của cậu, lo lắng là cậu có vấn đề về sức khỏe, lập tức kiểm tra các thiết bị bên cạnh, nhưng mọi chỉ số đều bình thường.
Anh nhíu mày, sờ lên trán Thương Mộ, nhiệt độ cũng bình thường.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở túi tiểu bên cạnh giường bệnh, bên trong trống rỗng – ba chai dịch dinh dưỡng lớn đã truyền hết, không thể nào không có nước tiểu.
Chu Vọng Xuyên hiểu ra, anh thành thạo đưa tay vào trong chăn, ấn nhẹ lên bụng dưới của Thương Mộ: "Đừng nhịn nữa em, đi tiểu nào."
Anh là bác sĩ, cái gì cũng đã từng thấy, tất nhiên cũng đã gặp những bệnh nhân sĩ diện không chịu tiểu vào túi, anh rất hiểu. Nhu cầu sinh lý là chuyện hết sức bình thường, anh chưa bao giờ ghét bỏ bệnh nhân, đương nhiên càng không ghét bỏ người yêu của mình.
Nào ngờ mắt Thương Mộ bỗng đỏ hoe, cậu mở to mắt, nước mắt lã chã rơi xuống.
Chu Vọng Xuyên hoảng hốt: "Bé cưng, không sao đâu, thật sự không sao mà..."
Nhịn lâu như vậy, Thương Mộ cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Cậu đã chịu đựng những vết sẹo trên cơ thể, chịu đựng từng cơn đau nhức, nội tâm tan vỡ nhưng vẫn phải giữ vẻ ngoài bình tĩnh. Nhưng bây giờ, cậu cuối cùng cũng mất kiểm soát.
Nước mắt như chuỗi hạt đứt dây liên tục rơi xuống, Thương Mộ run rẩy toàn thân, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng khóc, "Anh chỉ biết bắt nạt em... Bây giờ anh nhìn em, có khác gì nhìn một ông lão bảy tám mươi tuổi, có khác gì nhìn một bà lão chứ? Có phải anh coi em như một kẻ tàn phế đến cả việc đi vệ sinh cũng không tự làm được không? Anh ở lại đây, chỉ là để xem em trò cười, em ghét anh..."
Nói đến cuối cùng, cậu khóc đến mức thở không ra hơi, sụp đổ chất vấn: "Anh để lại sẹo cho em còn chưa đủ, còn muốn sỉ nhục em như thế này nữa sao?"
- --
Lily: em nhỏ bệnh mà tội, vừa đau đớn vừa sốc vì sẹo, hơi ác nhưng edit tới đoạn nhỏ bật khóc vì anh dỗ đi tiểu mà tui vừa thấy thương vừa mắc cười.