Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu

Chương 41: Mẹ vẫn là mẹ của con nhớ



Du Dao thật sự muốn ém tịt ký ức thời hậu sản vào một góc trí nhớ. Độ ấy mệt không tả nổi, cô phải vừa chăm con vừa luyện tập để lấy lại vóc dáng, đến khi có thời gian thả lỏng, cô bỗng nhận ra mùa xuân đã trôi qua tự bao giờ. Chớp mắt đã tới tháng Bảy, đã gần một năm kể từ ngày cô vượt thời gian đến đây.

Dưa Hấu đã học được cách lật người. Hôm đó Du Dao đang nằm trên giường đắp mặt nạ mắt vớt vát đôi quầng thâm vĩ đại của mình, Dưa Hấu nằm ngay cạnh, mẹ vừa lơ đễnh, con bé đã lật mình. Du Dao nghe tiếng liếc sang, thấy Dưa Hấu nằm đè lên chăn, cứ mở miệng ê a mãi, sắp chảy ra dãi ra ngoài.

Du Dao nhanh tay rút khăn giấy đi lau, đoạn nổi hứng lật con gái lại, bảo: “Dưa Hấu lật cái nữa đi con!”

Chẳng biết có phải nghe hiểu lời mẹ cổ vũ hay không, Dưa Hấu ra sức trở mình lần nữa. Du Dao nâng tay giữ mặt nạ, nhảy xuống giường, đẩy cửa thư phòng gọi Giang Trọng Lâm, “Mau vào mà xem, con gái anh biết lật người rồi này.”

Giang Trọng Lâm hối hả đi ra, hai vợ chồng vây quanh Dưa Hấu chờ đợi. Tiếc nỗi hình như làm hai lần xong bé cũng đuối, bảo gì cũng không chịu lật nữa.

Mãi đến buổi tối, Giang Trọng Lâm mới được chứng kiến kĩ năng mới của con. Dưa Hấu vểnh mông trở mình rồi ngửa người mãi không úp sấp về được, cứ như chú rùa bất hạnh bị lật mai.

Du Dao trông vậy thì buồn cười, mua hẳn một cái gậy trêu mèo, cứ ưa cầm trước mặt Dưa Hấu để con gái lật người rồi huơ huơ nhử bé rướn cổ ẹo tới ẹo lui.

Dưa Hấu bé tí mà kiêu, tóm không được cái thứ lượn qua lượn lại kia thì cáu kỉnh, bắt đầu to giọng kêu a a, quăng chân đấm tay nện bùm bụp lên chăn. Du Dao búng một quả bóng đỏ mềm mại tới chỗ Dưa Hấu, đoạn ung dung ngồi xem con bé vật lộn. Tay bé nhỏ nhắn không giữ được quả bóng tròn to thế kia, động tác nắm cũng không thạo, thành ra thường chỉ tiếp xúc với bóng chứ không tài nào cầm được.

Chẳng chốc sau Dưa Hấu lại nổi nóng, càng ê ra sức bắt bóng càng chạy xa, cuối cùng lăn luôn xuống giường. Du Dao chỉ lo cười, chẳng có vẻ gì là muốn giúp một tay.

“Này thì bắt nạt bố hả, giờ bạn bóng bắt nạt lại con đấy.”

Bóng đỏ lăn tới cửa thì đụng phải một đôi dép, dừng lại. Thầy Giang khom lưng nhặt bóng, chùi sơ qua, đoạn thả về tay con gái để bé ôm bằng hai tay.

“Nghe nói cây phượng bên quảng trường Phượng Vĩ nở hoa rồi, em ở nhà cũng kha khá, nay ra xem chứ? Vừa hay trời đẹp, Dưa Hấu cũng tranh thủ đi hít thở không khí, em thấy sao?” Giang Trọng Lâm hỏi.

Mắt Du Dao sáng rỡ, “Duyệt, đi thôi đi thôi!”

Quảng trường rực thắm sắc phượng, xa trông như lửa hừng hực đỏ, gần ngắm tựa tà dương trải khắp, tấm tắc thay mỹ cảnh nao lòng người. Đành một nỗi người thưởng hoa cũng tới đông nghịt, cái ồn ã náo động át đi phần nào vẻ đẹp trước mắt.

Song, nhiều hơn cả là lớp lớp người săn ảnh. Từng đoàn người thủ sẵn các thiết bị chuyên nghiệp nào gậy nào máy tìm được góc đẹp xong bèn giở ngón nghề, động tác nom rất đồng loạt làm hiện trường thú vị ra phết.

Du Dao và Giang Trọng Lâm không bon chen đám đông. Cách đó không xa có một gốc phượng khai hoa sớm nên đã lụi cành, hoa rơi đỏ một khoảnh tàn cây. Thấy vắng bóng người, Du Dao bế con tới an vị bên cây. Hai mẹ con ngắm lửa hoa trên cây nọ, lại nghía rừng người đứng ngửa đầu bên dưới, vừa thưởng hoa vừa thưởng người.

“Em ẵm lâu rồi, để anh bế cho.”

Nghe anh bảo, Du Dao dứt khoát đưa Dưa Hấu qua. Cô nhặt một bông phượng tạm khá lành lặn dưới đất, cài lên đầu con gái. Giang Trọng Lâm bế Dưa Hấu cười nhìn cô, Du Dao lại không để ý, cô bận trêu bộ dạng đeo chiếc hoa to của Dưa Hấu.

Một nhiếp ảnh gia dạo ngang tình cờ bắt gặp khung cảnh ấy chợt thấy hẫng một nhịp, đoạn vô thức giơ máy tách một pô. Ảnh đương nhiên là đẹp, sự dịu dàng lặng lẽ kia dường như muốn trào cả ra khỏi bức ảnh tĩnh. Chỉ là – nhiếp ảnh gia hơi hiếu kỳ, quan hệ giữa ba người này là gì nhỉ, tuổi tác chênh lệch quá. Thoạt trông đứa bé kia là con của cô gái bên cạnh, nhưng còn ông lão bế nhóc ấy thì sao?

Song vẫn có một điều chắc chắn, rằng họ là một gia đình.

“Xin chào. Ngại quá tôi muốn hỏi, vừa nãy thấy cảnh mọi người bên nhau rất thơ nên tự ý nhấn một tấm, mọi người muốn lấy nó không? Nếu được tôi xin gửi, còn không tôi sẽ xóa.” Sau khi vị nhiếp ảnh gia nhiệt tình rời đi, Du Dao ngắm bức ảnh hồi lâu.

Lẽ nào mỗi lúc cô cúi đầu, quý ông này đều nhìn cô bằng ánh mắt kia ư?

Tục ngữ có câu ba lật sáu ngồi tám bò, ý nói trẻ con thường ba tháng biết lật sáu tháng ngồi vững tám tháng học bò, nhưng có vẻ Dưa Hấu thì sớm hơn một tí, năm tháng bé đã ngồi ổn, tay chân cũng rất có lực, Du Dao ước chừng chẳng mấy nữa con bé sẽ biết bò ngay thôi.

Đoán chắc con bé về sau sẽ cực kì hiếu động, Du Dao không thể không cải tổ ngôi nhà trước, chờ đón đợt kiểm duyệt từ Dưa Hấu.

Khu vực quanh sofa phòng khách và cả phòng ngủ đều được lót thảm xốp ghép hình loại chuyên dụng cho trẻ mà các bé có thể vô tư té ngã. Du Dao còn đặc biệt chọn tấm trang trí đầy thú nhỏ cùng đủ thứ dưa hấu bí đỏ bí đao cà chua cà rốt, trải xong chẳng nhìn ra căn phòng khách thanh lịch mộc mạc đầy hơi thở văn nhân của ngài Giang nữa, thay vào đó là phong cách nhi đồng vụn vặt thỏ bông chó nhỏ gối ôm thảm lót, thoạt nhìn ngồ ngộ nhưng quen mắt rồi lại mang ra một cảm giác hòa hợp đáng yêu đến lạ.

Du Dao quyết định đặt Dưa Hấu xuống thảm xốp luôn để con bé thoải mái tay chân, sớm ngày biết bò. Nếu đã thế, các góc bàn ghế trong phòng khách cũng cần chú ý, dùng miếng bọc mềm che lại kẻo bé bất cẩn cộc đầu.

Cứ thế hai ba bận, phòng khách và phòng ngủ đều biến đổi lớn. Phòng ngủ bị vô số món đồ chơi của Dưa Hấu xâm chiếm chiếc đệm mềm trắng muốt, phá nát vẻ trưởng thành lặng yên vốn có. Thầy Giang trước cũng muốn gom mớ đồ chơi vào chiếc rương bên cạnh lúc con gái không cần lắm, khổ nỗi Dưa Hấu tuổi nhỏ cá tính, một hai phải bừa đồ chơi trên chỗ đệm mình hay ngồi mới chịu, thầy Giang dọn là bé xị mặt nên thầy cũng không dám đụng nữa.

Hơn nữa trong phòng còn lung tung nào đồ đạc của Du Dao nào áo quần bình sữa của Dưa Hấu dùng rồi chưa kịp dẹp, lộn xộn thật nhưng cũng khiến căn phòng sống động gần gũi hơn nhiều so với vẻ sạch sẽ ngăn nắp trước kia.

Sau khi Dưa Hấu biết ngồi, mỗi lúc trông con Du Dao đều bế bé đến trên đệm trước TV phòng khách cùng chơi game. Game thời này rất đa dạng về thể loại và cách chơi. Game thực tế ảo hoàn toàn không bá chiếm thị trường như số đông người từng dự đoán, mà ngược lại, game xưa với cách thức từ vài thập niên trước vẫn tồn tại vững bền, mọi người có thể tự do lựa chọn kiểu game mình muốn.

Trò Du Dao đang chơi thuộc thể loại đối kháng hai người từ mấy mươi năm trước, tất nhiên vẫn được trùng tu đổi mới. Hai chiếc tay cầm console giả cổ, cô dùng một chiếc, trước mặt Dưa Hấu một chiếc, hai người một máy chủ, Du Dao chăm chú đánh, còn “đối thủ” của cô chẳng hề biết chơi game, chỉ biết chơi tay cầm, gạt cần ấn nút loạn xạ, còn ê a gặm cắn.

Xem nhân vật của con gái phía đối diện quơ quào như bị co giật, làm đủ loại động tác quái dị, Du Dao cười quặn ruột, tay run đến độ không nhả nổi đòn.

Chẳng biết Dưa Hấu vô tình đụng phải cái nút nào mà nhân vật thình lình nhảy dựng lên rồi băng ngang như một phép màu, nện cho nhân vật Du Dao một chưởng bay hết cả nửa thanh máu.

Nụ cười của Du Dao tắt ngóm. Nhìn cô nhóc vẫn đang so tài cùng chiếc tay cầm, cô tàn nhẫn đánh liền 3 cú bạo kích, đập chết tươi đối thủ nhảy nhót quái đản kia.

“Thấy chưa, mẹ vẫn là mẹ của con nhé, mẹ thắng rồi!”

Thầy Giang vừa hay chứng kiến cả quá trình: “…”

Thắng Dưa Hấu mới mấy tháng tuổi có gì đáng lên mặt chứ?

Du Dao chơi mãi mà không thấy chán, lại bắt đầu màn mới, “Lại nào lại nào, Dưa Hấu ơi, lần này con phải ráng lên, mẹ nhường con ba chiêu đó.”

Thầy Giang không khỏi nghĩ, được mẹ huấn luyện thế chưa chừng sau này Dưa Hấu chưa học nói đã biết chơi game rồi.

Phát hiện Giang Trọng Lâm đứng phía sau, Du Dao bỗng muốn thử một trận với anh. Không chối nổi thịnh tình, thầy Giang đành không trâu bắt chó đi cày, tiếp nhận chiếc tay cầm ướt át nước miếng của Dưa Hấu.

Du Dao giải thích sơ lược cách chơi cho anh. Hai người nhanh bắt đầu, chóng kết thúc.

Du Dao: Thật không ngờ, mấy chục năm rồi anh vẫn gà như vậy, chơi chăm chơi chú vẫn chưa bằng Dưa Hấu ấn bậy.

“Anh biết không, Dưa Hấu mới nãy còn đánh trúng em một phát, anh thì chưa đụng được vào em luôn.” Giờ này khắc này, cô sâu sắc hiểu được cảm xúc của Giang Trọng Lâm lúc chơi cờ tướng với cô, đó chính là một cảm xúc đau khổ kiểu “Mình phải làm sao mới khiến anh/em ấy thua chậm hơn tí đây”.

Vừa rồi cô cũng ráng thả nước cho anh lắm chứ, nhưng thầy Giang như thể hiện tượng lạ giới game thủ, dùng kiếm cũng sẽ tự ngộ thương, đôi khi nốc nhầm thuốc độc thay vì thuốc tăng máu. Nên chính xác là, không phải Du Dao giết anh, mà là anh tự giết chính mình. Trong khi đó quý ngài “tự sát” còn chẳng hiểu tại sao nhân vật mình lại tự dưng toi mạng, vẻ mặt khó hiểu lắm.

Nghe Du Dao nói, thầy Giang không để bụng, chỉ thấy vui mừng, “Xem ra Dưa Hấu được kế thừa kĩ năng chơi game của em đấy.”

Đơn phương tàn sát đối thủ thì rất chóng chán, Du Dao đổi sang một game bán thực tế ảo dạng hình chiếu. Đây là trò chơi có lợi cho sự phát triển trí óc của trẻ nhỏ, chủ yếu cho các bé tiếp xúc với các loại động thực vật trên thế giới. Một khi bật game, các hình chiếu vô cùng sinh động sẽ xuất hiện, không chỉ có những động thực vật bình thường trong đời sống, mà còn tái hiện cả những loài đã tuyệt chủng từ xưa.

Du Dao gọi ra một đàn thỏ bao vây con gái. Dưa Hấu í ới kêu, tò mò thò tay muốn bắt thỏ. Dĩ nhiên bé chẳng chộp được chú nào, lúc sơ ý còn chổng mông cắm cả đầu vào đệm.