Chiến tranh trên mạng Lạc Trăn nhìn không thấy, bởi vì cô bận mỗi ngày đến biệt thự của Việt Minh Hoa điểm danh.
Tham gia xong kịch bản thứ ba sẽ ra ngoài, Lạc Trăn ra khỏi biệt thự của Việt Minh Hoa, sau khi chào tạm biệt Phó đạo diễn đi chung với cô, khi đang muốn đi về xe bảo mẫu của cô, chiếc xe màu đen dừng bên cạnh đột nhiên khởi động.
Lạc Trăn không nhìn nhiều, không để ý đi về phía trước.
Cô ngược lại không lo lắng có nguy hiểm hoặc là bị chụp trộm, vệ sĩ ban đầu mà Vân Phỉ Thời sắp xếp cho cô còn đang đi bên cạnh đó.
"Bà Vân!"
Nghe thấy cách xưng hô như vậy, bước chân Lạc Trăn dừng lại, không vì nguyên nhân gì khác, xưng hô như vậy quả thực vô cùng quen thuộc.
Gọi cô như vậy nhiều nhất không phải là ai khác chính là Vân tiên sinh. Nam thần mỗi ngày đều ở bên tai cô gọi không biết bao nhiêu lần cho nên cô rất quen thuộc với thân phận này.
Cô quay đầu nhìn về hướng giọng nói, vệ sĩ đã làm động tác chuẩn bị bảo vệ, tùy thời ứng biến tình huống đột ngột phát sinh.
Đứng cạnh chiếc xe đen ngoài tài xế tây trang nghiêm chỉnh, chỉ còn lại một người phụ nữ ăn mặc tinh tế, khí chất ôn hòa.
Tuổi tác người phụ nữ khoảng 30 tuổi, một thân quần áo màu sâm banh thục nữ, mái tóc bung xõa khéo léo, gương mặt trang điểm không tì vết, nụ cười trên môi đoan trang nhẹ nhàng, cả người khí độ yên tĩnh nhã nhặn, nhìn một cái chỉ có thể làm người ta nghĩ đến bốn chữ.
Danh viện quý phụ.
Nhưng Lạc Trăn không hề quen biết bà ấy.
Người phụ nữ bước lên trước mấy bước nhưng không vượt qua khoảng cách an toàn giữa hai người, xem ra là một người rất hiểu về lễ nghi xã giao.
"Chào bà Vân, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Đỗ Như Duyệt."
Đỗ Như Duyệt? Lạc Trăn nghiêng nghiêng đầu, không quen biết.
Người phụ nữ tên Đỗ Như Duyệt tiếp tục cười nói: "Chồng tôi là Sầm Trí."
Sau nửa tiếng đồng hồ, Lạc Trăn cùng Đỗ Như Duyệt ngồi đối diện nhau trong phòng nghỉ tư nhân ở câu lạc bộ Trí Duyệt, trà trước mắt tỏa ra hơi nóng mờ ảo, hương thơm quanh quẩn bảo phủ không gian yên tĩnh.
Đỗ Như Duyệt đánh tan trầm mặc, bà ấy mím môi cười: "Xin bà Vân tha thứ cho sự đường đột của tôi, chỉ là tôi nghĩ, chỉ có tự mình đến cửa nói lời xin lỗi mới thể hiện được ý xin lỗi của tôi."
Lạc Trăn ghi hoặc nói: "Xin lỗi? bà Sầm đã làm chuyện gì cần xin lỗi tôi sao?"
"Bà Vân vẫn là gọi tên của tôi đi." Nụ cười bên miệng Đỗ Như Duyệt không thay đổi, "Tôi cùng Sầm Trí đang giải quyết thủ tục ly hôn."
Lạc Trăn có hơi ngạc nhiên.
Co biết Sầm Trí đã sớm kết hôn, hình như còn là liên hôn gia tộc, mặc dù trước giờ chưa từng gặp vợ của anh ta, hơn nữa Sầm Trí cũng rất ít nhắc đến vợ mình trước mặt người ngoài.
Thật không ngờ bây giờ lại đi đến bước đường ly hôn, Lạc Trăn không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hiện tại trong tình huống này cô không tiện hỏi thăm, chỉ là...... chuyện này cùng việc xin lỗi cô thì có quan hệ gì.
Không đợi Lạc Trăn hỏi ra miệng đã nghe Đỗ Như Duyệt nói: "Tôi cùng Sầm Trí từ khi rất nhỏ đã quen biết, hôn ước của chúng tôi là từ thời ông nội định ra, ngay cả tên của chúng tôi cũng là từ 'Trí Duyệt' lấy một chữ trong đó để đặt."
Nói rồi, nụ cười tái nhợt của cô ấy mang theo chế giễu: "Vương tử cùng công chúa, thanh mai trúc mã, nghe thì thật đúng là một câu chuyện cổ tích hoàn mỹ, đáng tiếc, cuộc hôn nhân này chẳng qua cũng chỉ là sợi dây liên kết lợi ích của hai gia tộc, không hề trộn lẫn một chút tình cảm trong đó......"
Cô ấy mặc dù đang cười, đang chế giễu, nhưng Lạc Trăn nhìn ra sự bi thương trong mắt cô ấy.
Cô đoán rằng, Đỗ Như Duyệt hẳn là yêu người chồng của mình.
"Ngại quá, lạc đề rồi." Đỗ Như Duyệt áy náy cười một cái, che dấu sự thất thố vừa nãy, "Chắc là bà Vân có tìm hiểu về tin tức trên mạng chứ?"
Lạc Trăn gật đầu.
"Thực không dám giấu, chuyện của Thẩm Nam Nam là tôi cho người làm, chỉ là không ngờ được cô ta lại kéo theo một người khác, mà người đó lại liên lụy đến cô." Đỗ Như Duyệt sắc mặt tối xuống, "Tôi rất xin lỗi."
Lạc Trăn nháy mắt cười nói: "Không sao, tôi không hề để tâm chuyện này, hơn nữa kết quả này chắc là Sầm...... Đỗ tiểu thư cũng không ngờ đến được."
Nội tâm O S: Một chậu máu chó hào môn thật lớn.
Đỗ Như Duyệt lắc lắc đầu: "Nói cho cùng là do tôi lúc đầu gấp gáp báo thù, làm việc không chu toàn mới liên lụy đến cô."
"Báo thù?"
"À đúng, Sầm Trí với Thẩm Nam Nam có quan hệ, cho nên chúng tôi đang giải quyết thủ tục ly hôn." Khi cô ấy nói lời này ra miệng, ngữ khí rất nhẹ nhàng, giống như không để tâm một chút nào.
Lạc Trăn có chút ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Nam Nam có quan hệ với Sầm Trí.
Đỗ Như Duyệt tiếp tục nói: "Danh tiếng của Thẩm Nam Nam tôi có nghe một chút, không cho là tốt, chuyện cô ta cùng Đổng sự trưởng Tập đoàn Hồng Nghiệp trước đây không phải là chuyện gì bí mật, chỉ là bà Nhiễm là người vợ Tào Khang, tính cách mềm yếu, luôn coi chồng là trời, trước giờ không dám chửi chồng nửa câu. Tôi thật không ngờ, một Hồng Nghiệp còn chưa đủ cho cô ta, vậy mà cùng Sầm Trí......."
Lạc Trăn nhăn mày lại, Sầm Trí người này cô tiếp xúc không ít cũng không nhiều, nhưng nếu nói đến chuyện nữ nhân của anh ta, cô trước giờ chưa từng thấy bên cạnh Sầm Trí xuất hiện bất kỳ người phụ nữ nào, cô dù thế nào cũng đoán không ra, Sầm Trí lại không một tiếng động có quan hệ với Thẩm Nam Nam.
"Xin lỗi......" Đỗ Như Duyệt một mặt áy náy, "Cảm xúc của tôi không được tốt, gặp được người nghe như bà Vân đây, khó tránh khỏi nói hơi nhiều. Tóm lại, tôi rất xin lỗi, hy vọng bà Vân đừng để ý!"
Lạc Trăn lắc đầu đột nhiên hỏi: "Đỗ tiểu thư đã sạch sẽ dứt khoát ly hôn như vậy, tại sao còn phải báo thù?"
Đỗ Như Duyệt thần sắc cứng lại, một lúc lâu sau mới đáp: "Sạch sẽ dứt khoát là một chuyện, tình cũ khó dứt căm phẫn tức giận là một chuyện khác, cô ta phá hủy biểu tượng hôn nhân hoàn mỹ tôi cố gắng duy trì, tôi dù sao cũng không thể......dễ dàng bỏ qua."
Lạc Trăn phát hiện, bản thân còn thật yêu thích Đỗ Như Duyệt.
Ân oán phân minh, hành sự quyết đoán, có thù báo thù.
"Tiểu thư, Sầm tiên sinh đến rồi."
Tài xế của Đỗ Như Duyệt đột nhiên đẩy cửa ra đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, người trước sắc mặt hơi biến, bộ dáng vốn đoan trang ưu nhã đột nhiên biến thành không biết làm sao.
Lạc Trăn nhìn ra một chút đầu mối liền nhẹ giọng nói: "Hay là tôi tránh đi trước một lát?"
Còn chưa đợi Đỗ Như Duyệt trả lời thì cửa đã nặng nề mở ra, Sầm Trí phong trần mệt mỏi mang theo gương mặt đầy phẫn nộ bước vào, khoảnh khắc thấy Đỗ Như Duyệt, sự tức giận trên mặt càng dày đặc hơn.
Đâu biết trước mặt Đỗ Như Duyệt còn có Lạc Trăn ngồi đấy, bước chân của anh ta ngừng lại, dần thu lại biểu cảm trên mặt.
"Lạc......bà Vân cũng ở đây à?"
Lạc Trăn gật đầu nhìn anh ta một cái, lại nhìn Đỗ Như Duyệt gương mặt đã bình tĩnh lại ngồi trên safa lù lù bất động, "Tôi còn có việc đi trước đây, hai người......có gì từ từ nói."
Sầm Trí gật đầu, "Đi thong thả." Đang định bảo quản lý câu lạc bộ đến cùng ở đằng sau thay bản thân tiễn Lạc Trăn, Đỗ Như Duyệt đột nhiên đứng dậy nói với Lạc Trăn: "Bà Vân, chúng ta cùng đi đi."
Lạc Trăn:......
Vùng giữa chân mày Sầm Trí đã sắp nhăn thành chữ xuyên, không hề phù hợp với hình tượng phong quang tế nguyệt trước đây một chút nào, anh ta giữ vững sắc mặt ép cảm xúc xuống lạnh giọng nói: "Cùng nhau cái gì! Em còn chưa giải thích với anh anh vừa từ nước ngoài quay về thì đã bị ly hôn là chuyên gì! Em còn muốn đi đâu?"
Sắc mặt Đỗ Như Duyệt đổi đi đổi lại, "Những chuyện liên quan đến ly hôn luật sư của tôi sẽ bàn với anh, bây giờ tôi không có ý định nói nhiều với anh."
"Luật sư của em?" Sầm Trí quả thực tức đến cười lên, "Nếu anh không nhớ nhầm, luật sư của em là ban đầu là anh giới thiệu cho em thì phải?"
Đỗ Như Duyệt trả lại nụ cười lạnh giống như vậy, không để tâm đến lời của anh ta, cầm túi lên nói với Lạc Trăn, "Bà Vân, tôi đi trước" liền ưỡn thẳng ngực lướt qua Sầm Trí đi ra ngoài.
Sầm Trí bị cô ấy xem nhẹ, trên mặt hiện lên phẫn nộ, cười lạnh một tiếng thở mạnh một hơi, gật đầu với Lạc Trăn xong thì đuổi theo ra ngoài.
Cánh cửa không được đóng kỹ còn mơ hồ truyền đến âm thanh tức giận của Sầm Trí.
"Đỗ Như Duyệt em đứng lại cho anh! Ai cho em ly hôn với anh!"
Lạc Trăn còn đang ngồi trên safa chưa kịp đứng dậy mắt trừng trừng nhìn hai vợ chồng này anh đến tôi đi không ai nhường ai cuối cùng không nghe giải thích đuổi theo ra ngoài.
Mặc dù cảm giác họ đang cãi nhau, nhưng vẫn kỳ diệu cảm thấy bị cho ăn cơm chó là chuyện gì???
Nhưng mà có Sầm Trí xen vào như vậy, Lạc Trăn ít nhất cũng biết được bọn họ không bằng lòng ly hôn, hơn nữa từ trong vài câu đôi lời cũng có thể biết được, Đỗ Như Duyệt là đơn phương muốn ly hôn, anh ta không hề biết chuyện.
Như vậy xem ra, chuyện Sầm Trí và Thẩm Nam Nam có quan hệ này còn phải đợi xác thực lại.
Buổi tối khi cùng nam thần gọi điện thoại, Lạc Trăn nhắc đến chuyện này, Vân Phỉ Thời bên đấy hình như đã biết trước.
"Sầm Trí trước đây có gọi điện thoại cho anh, anh ta cũng không ngờ được vợ anh ta ức hiếp người khác vậy mà lại liên lụy đến em."
"ức hiếp người khác?" Lạc Trăn nhạy bén cảm giác được sự bất thường trong lời này của Vân Phỉ Thời, "Tại sao Đỗ tiểu thư lại ức hiếp người khác vậy? Em cảm thấy cô ấy rất tốt."
Vân Phỉ Thời cười khẽ nói: " Đây là lời nguyên văn Sầm Trí, anh ta không phải là người lăng nhăng, vợ anh ta chắc là hiểu lầm gì đó rồi."
Còn về rốt cuộc là hiểu lầm gì thì không trong phạm vi quan tâm của Vân Phỉ Thời, anh không muốn Lạc Trăn quan tâm đến mấy thứ này.
"Anh lên mạng xem rồi, lần này Hoa Ngu xử lý rất tốt."
Ít nhất không để chút nước bẩn nào hắt lên người tiểu cô nương của anh.
"Đấy là tất nhiên!" Lạc Trăn vô cùng tự hào, " Em chính là đại cổ động của họ mà!"
Có thể tưởng tượng được, tiểu cô nương ở bờ đại dương bên kia lúc này đang nằm trên chiếc giường bọn họn từng quấn quýt bên nhau, không đàng hoàng đắp chăn mà là cuộn chăn lên người, một tay vê điện thoại, không an phận nằm trên giường lăn đi lăn lại giống như một bánh bao thịt.
Khi cô nói ra lời này, trên mặt chắc chắn tràn đầy nụ cười vui vẻ tự hào.
Nếu như tiểu cô nương có cái đuôi, vậy nhất định đã vẫy lên tận trời.
Chỉ cần nghe giọng nói của cô, tưởng tượng nhất cử nhất động của cô ở đều bên kia điện thoại, tình cảm nhớ nhung đã không thể khắc chế mà lan tràn......
"Bà Vân à. anh nhớ em."
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, nếu như không phải vẫn còn nghe được hơi thở mà anh quen thuộc, anh thậm chí còn lo lắng cô xảy ra chuyện gì.
Lâu sau, giọng nói hờn dỗi của tiểu cô nương truyền đến: "Vân tiên sinh, em cũng rất nhớ anh......"
Rõ ràng mới tách ra chưa được mấy ngày, nhớ nhung đã như cỏ dại lan tràn.
Cuối cùng cũng hiểu ra, một ngày như một năm là tư vị gì.
Mỗi một giây, mỗi một phút xa nhau giống như xa cách cả một đời vậy.
Sự bộc lộ tình cảm bất chợt cuối cùng lại làm rung động tiểu cô nương nhạy bén, Vân Phỉ Thời có chút tự trách, sau khi nhẹ nhàng dỗ người đi ngủ, anh mới tắt điện thoại.
Phát thanh trong sân bay nhắc nhở hành khách lên máy bay, anh nhìn điện thoại một cái, trên mặt treo nụ cười bước vào cửa lên máy bay.
Đối với người yêu xa cách mà nói, niềm an ủi tốt nhất không gì có thể vượt qua gặp nhau.
Tác giả có lời muốn nói: đến đến đến xếp hàng phát cơm chó! Không cần vội mỗi người đều có ~ ~
Chương này bất kể là cơm chó của cặp nào, tui đang nghĩ rốt cuộc có cần mở một phiên ngoại nói một chút về câu chuyện của Sầm Trí và Đỗ Như Duyệt, chuyện của hai người họ nếu để trong truyện chính thì có hơi giọng khách át giọng chủ.
Thẩm Nam Nam không có gì ngoài ý muốn, cuối cùng sẽ bị hai vợ chồng Sầm Trí giải quyết (Nghe sao có chút sờ sợ nè?)