Người Truy Tìm Dấu Vết

Chương 28



Nửa tháng sau.

Đêm đã khuya, một chiếc Mercedes màu đen phóng ra khỏi khu đô thị nơi bố mẹ Hạ Minh ở. Trên ghế lái, một người đàn ông đeo tóc giả, mang khẩu trang, cúi đầu im lặng nắm chặt vô lăng.

Thùng chứa đồ phía sau xe được trải chăn, Hạ Chính và Thư Bối Quân nằm trong đó, tay chân bị trói bằng dây nilon đóng hàng, miệng dán băng dính, nét mặt êm đềm như đang say giấc, hoàn toàn không có cảm giác gì về mọi chuyện xảy ra xung quanh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Bối Quân thức giấc mở mắt, cảm giác còn ngái ngủ, không biết tại sao hôm nay tỉnh dậy chân tay nặng trịch, toàn thân mệt mỏi. Bà định ngồi dậy ra khỏi giường, nhưng bàn chân vừa chạm xuống đất, một cảm giác khác lạ ập đến. Bà mở to mắt nhìn bốn xung quanh, lập tức giật mình kinh sợ.

Bà đang ở trong một căn phòng rất lớn, bốn xung quanh đều là tường bê tông đúc, không được gia công trang trí gì thêm, cũng không có cửa sổ, một chiếc đèn trên bức tường phía đối diện đang bật, ánh sáng tù mù.

Bà chậm rãi đứng dậy, để mắt quen dần với không gian xung quanh, chỗ này hình như là một căn phòng dưới tầng hầm, cách chỗ bà đúng hơn 10 mét là lối ra cầu thang, có ánh sáng hắt ra. Giữa bà và lối ra cầu thang có một hàng chấn song sắt làm bằng thép không gỉ, chia căn phòng ra làm đôi, đây là một phòng giam!

Trong phòng giam, một đầu là căn buồng vệ sinh đơn giản xếp sơ sài bằng gạch, phía ngoài buồng vệ sinh, có hai chiếc giường đôi được kê song song sát tường, đều được trải chăn đệm êm ái, chiếc chăn trên giường bà nằm chính là chăn đắp ở nhà tối hôm qua, người vẫn đang ngủ say là Hạ Chính, chồng bà.

Thế này là thế nào?

Tối hôm qua rõ ràng là nằm ngủ trên giường nhà mình, tại sao tỉnh dậy lại xuất hiện ở căn phòng giam xa lạ này? Trong vài giây ngắn ngủi, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ tâm trí Thư Bối Quân, bà tập trung tinh thần, sau khi chắc chắn toàn bộ những điều này không phải là đang nằm mơ, vội quay người lay gọi Hạ Chính.

Hạ Chính đang ngủ ngon bị gọi dậy, cáu kỉnh bực bội, nhưng sau khi mở mắt mấy giây, gương mặt ông cũng lộ vẻ kinh hãi như vậy.

"Đây là đâu? Sao lại ở đây?" Hạ Chính nhảy bật ra khỏi giường, trợn mắt nhìn bốn xung quanh, ông cố sức cho đầu óc tỉnh táo, để phán đoán xem đây liệu có phải đang nằm mơ.

Giây lát sau, Hạ Chính cũng phát hiện ra chuyện không phải là nằm mơ, ông ra khỏi giường, hai người cảnh giác quan sát bốn xung quanh. Lúc này, họ đột nhiên nhận ra, trên chiếc giường bên cạnh cũng có một người đang nằm.

Thu Bối Quân ôm chặt cánh tay chồng, hai người rón rén đi về phía chiếc giường đó, đến trước giường, họ nhìn thấy một cô gái tóc dài đang nằm nghiêng co người trong chăn, bất động.

Thi thể một cô gái!

Suy nghĩ này khiến Hạ Chính bất giác giật mình kinh sợ, nhất là lại đang ở một chỗ tối tăm như vậy, nhìn kỹ hơn, trên người cô gái có biểu hiện phập phồng của nhịp thở, hóa ra vẫn còn sống.

Hai người nhìn nhau, cẩn thận bước tới, đưa tay từ từ lay cô gái, mấy giây sau, cô gái thức giấc, uể oải vươn vai ngồi dậy, vừa ngáp vừa mở mắt ra, chưa ngáp xong, đã há hốc mồm kinh ngạc: "Đây là chỗ nào, tại sao tôi lại ở đây?" Cô gái quay đầu lại, nhìn thấy vợ chồng Hạ Chính, nghi hoặc giây lát, lại càng kinh ngạc hơn, "Hai bác... hai bác định làm gì?"

"Giang Văn Linh!" Vợ chồng Hạ Chính buột miệng thốt lên, chuyện này còn khiến họ kinh ngạc hơn cả chuyện phát hiện ra mình đang ở trong phòng giam vừa xong.

Rốt cuộc là thế nào?

Đúng lúc đầu óc họ rối tung không hiểu ra làm sao, thì có tiếng bước chân thong thả từ phía lối ra cầu thang vọng vào.

Ba người quay đầu lại, nhìn không chớp mắt.

Phía dưới cầu thang là một cây cột trụ lực của căn nhà, che khuất tầm nhìn của họ, tiếng bước chân chậm chậm đi xuống tầng dưới, một người đàn ông đi ra từ phía sau cây cột.

Anh ta cao gần mét tám, dáng người rất to đô vạm vỡ, cơ bắp căng lên phía dưới lớp vải quần áo, trông hơi chật, đầu đội mũ chụp che kín hình mặt nạ trẻ con, loại dùng để biểu diễn trên sân khấu, trông rất kỳ dị.

Ba người nhìn thấy anh ta, bất giác hoảng hốt lùi lại sát tường.

Người đàn ông đầu chụp mũ mặt nạ trẻ con xách một chiếc túi nilon đựng hộp đồ ăn, đi đến cạnh chấn song sắt, đút chiếc túi nilon qua chấn song sắt để xuống sàn, quay người từ từ đến cạnh bức tường, ở đó có một chiếc ghế, anh ta khoanh tay trước ngực, ngồi xuống, mặt hướng về phía ba người.

Hạ Chính chăm chú nhìn cái đầu mặt nạ trẻ con mấy giây, rón rén đưa ra câu thoại buộc phải hỏi sau khi bị bắt cóc tống tiền: "Tại sao chúng tôi lại ở đây, anh... anh là ai?"

"Tôi trả lời câu hỏi đầu tiên trước, các vị đã bị tôi bắt cóc, còn về câu hỏi thứ hai, tôi đang cân nhắc có cần trực tiếp nói cho các vị biết hay không." Giọng nói phát ra từ cái đầu mặt nạ trẻ con không non nớt, đáng yêu như tạo hình cải trang của gã, giọng gã trầm thấp, tốc độ ra chậm, như thể cố ý hạ thấp tông giọng, "Thông thường, trong một vụ bắt cóc, nếu con tin biết được danh tính có kẻ bắt cóc, kẻ bắt cóc thường sẽ gϊếŧ người diệt khẩu để trừ hậu họa, cho nên tôi đang nghĩ, liệu có cần nói cho các vị biết đáp án của câu hỏi tôi là ai không."

Hạ Chính nghe gã nói vậy, vội thay đổi: "Không cần... không cần nói nữa."

"Thế thì tốt, giao tiếp với những người thông minh sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Các vị cũng nhìn thấy rồi đấy."

Tên bắt cóc huơ tay ra hiệu bốn xung quanh, "Đây là tầng hầm bên ngoài rộng mênh mông, gần đây không có người, cho nên kêu to không có tác dụng gì, hi vọng là các vị đừng phí công tốn sức kêu cứu. Hai vị đều đã hơn năm mươi rồi, mặc dù chưa được coi là người già, nhưng cũng nên giữ gìn sức khỏe. Trong túi là bữa sáng của ba người, tiếp theo, mỗi ngày ba bữa, tôi đều sẽ mang đến đúng giờ, nếu cần gì, cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của các vị. Tôi đoán chừng các vị cũng không ở đây quá lâu, chỉ cần hợp tác với những yêu cầu mà tôi đưa ra, tôi có thể bảo đảm các vị sẽ không bị làm sao cả. Các vị hoàn toàn có thể tin tưởng vào thành ý của tôi, bởi vì tôi cũng có thể ép các vị làm theo bằng những cách khác, nhưng tôi không muốn làm như vậy."

Giọng nói của tên bắt cóc nhẹ nhàng hơn một chút, điều này khiến hệ thần kinh đang vô cùng căng thẳng của ba người được nới lỏng phần nào.

Hạ Chính nghĩ ngợi giây lát, mặc dù không biết tại sao lại bị bắt cóc, cũng không biết tại sao Giang Văn Linh lại xuất hiện ở đây, nhưng rất rõ ràng, việc bắt cóc là sự thật. Nếu đã bị bắt cóc, kiểu gì cũng là vì tiền, ông liền cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, hỏi: "Anh bạn, anh cần bao nhiêu tiền?"

"Đi thẳng vào vấn đề chính, thế cũng tốt" tên bắt cóc mỉm cười."Ông cảm thấy bao nhiêu là phù hợp?"

"Việc này..." Hạ Chính ngừng lại, câu hỏi này thực sự không dễ trả lời, ông suy nghĩ mấy giây, rồi nói theo kĩ xảo trong làm ăn kinh doanh, "Anh cứ nói một con số đừng làm khó tôi quá, coi như có thêm một người bạn, giang hồ khi gặp khó cần tương trợ âu cũng là chuyện khó tránh, sau này chúng tôi sẽ không báo cảnh sát đâu, chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra."

"Đúng là giỏi ăn nói, tôi thích câu "chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra" của ông. Tên bắt cóc giơ một bàn tay lên, xòe ra năm ngón tay, "Thế thì 500 nghìn nhé."

"500 nghìn?" Hạ Chính không tin nổi, lặp lại một câu, hắn đã bắt cóc họ ra khỏi căn biệt thự mà không ai hay biết, dù thế nào thì cũng nhận được ra điều kiện kinh tế của gia đình họ mới phải chứ, tại sao lại chỉ đòi có mấy trăm nghìn? Hao tâm tổn sức như vậy mà chỉ cần năm trăm nghìn?

"Con số tôi đưa ra quá thấp hay sao?" Tên bắt cóc hỏi lại.

"Tôi..." Hạ Chính không biết phải trả lời thế nào, đòi 500 nghìn quả thực là ít đến mức kỳ cục, nếu nói là quá ít, tên bắt cóc đột ngột thay đổi, đòi mấy chục triệu thì làm thế nào?

Tên bắt cóc dường như cũng nhận ra tình thế khó xử của ông, gã cười nhẹ nhàng: "Không phải nghi ngờ, tôi chỉ cần 500 nghìn, 500 nghìn Nhân dân tệ."

Hạ Chính do dự, nghĩ ngợi về tính chân thực trong lời nói của đối phương.

Đối phương thấy ông không tin, lại nói thêm một câu: "Tôi biết nhà các vị có tiền, nhưng tôi chỉ cần 500 nghìn, việc này không khó khăn chứ?"

Lúc này Hạ Chính mới đồng ý: "Phải đưa tiền cho anh bằng cách nào? Nếu anh có loại thẻ ngân hàng mà không điều tra được nguồn gốc, tôi có thể chuyển khoản trực tiếp cho anh."

"Tiếc là tôi không có."

"Thế... thế anh muốn lấy tiền như thế nào?"

Tên bắt cóc điềm nhiên nói: "Tôi sẽ thông báo cho Hạ Minh, bảo cậu ta mang đến 500 nghìn tiền mặt."

Hạ Chính bắt đầu thấy nghi ngờ: "Anh biết con trai tôi?"

Tên bắt cóc mỉm cười: "Ông muốn thăm dò danh tính của tôi phải không?"

"Không, không" Hạ Chính vội phủ nhận, "Nếu anh biết nó, anh muốn nó mang tiền đến, nhưng công việc của nó..." Hạ Chính nói chưa hết câu, bỗng cảnh giác ngừng lại.

"Cậu ta cả ngày làm việc với cảnh sát, công việc của ta là giúp cảnh sát tìm tội phạm, đúng không?" Tên bắt cóc lắc đầu, vẻ coi thường, "Nhưng trong chuyện này, có ba người quan trọng nhất đối với cậu ta là các vị ở đây, tôi tin là cậu ta sẽ không báo cảnh sát đâu."

Vừa nói, gã vừa lấy một chiếc điện thoại di động trong túi ra, bấm điện thoại.

Một lúc sau, giọng nói sang sảng của Hạ Minh vọng ra từ loa ngoài của điện thoại di động: "A lô?"

"Hạ Minh phải không?"

"Vâng, anh là?"

"Bây giờ có tiện nói chuyện không?"

"Anh cứ nói."

Giọng nói của tên bắt cóc bình thản như không: "Anh giữ bình tĩnh, đừng hốt hoảng, nhất là đừng bật ra những âm thanh kinh ngạc. Bố mẹ anh, và cả người yêu anh, hiện giờ đang ở bên cạnh tôi."

"Anh nói thể nghĩa là sao?" Giọng Hạ Minh phía đầu bên kia điện thoại lộ vẻ cảnh giác.

"Nếu anh không thấy phiền, tôi để họ nói với anh mấy câu." Tên bắt cóc đưa điện thoại di động hướng về phía ba người.

Hạ Chính do dự mấy giây, rồi chậm rãi lên tiếng: "Minh à, bố mẹ... bố mẹ đã bị bắt cóc."

"Bố mẹ đang ở đâu?" Giọng Hạ Minh đầy lo lắng.

Hạ Chính nhìn tên bắt cóc, cái đầu hình mặt trẻ con khẽ gật: "Không sao, ông có thể nói cho cậu ta biết."

Hạ Chính đành nói: "Bố mẹ đang ở một phòng ở tầng hầm, không biết là ở đâu."

"Giang Văn Linh cũng ở đó ạ?"

"Cô ta cũng ở đây."

"Bố mẹ và cô ấy thế nào?"

"Bố mẹ... bố mẹ và nó không sao."

Tên bắt cóc đưa điện thoại di động về sát miệng gã: "Bây giờ bọn họ đều rất ổn, không bị làm sao cả."

"Anh muốn thế nào?"

"Cần tiền."

"Cần bao nhiêu?"

"Không nhiều, đối với nhà anh lại càng không nhiều, năm trăm nghìn, một yêu cầu nhỏ như vậy, tôi nghĩ anh chắc không đến mức phải báo cảnh sát đâu nhỉ?"

"Chỉ cần năm trăm nghìn thôi à?"

"Đúng thế, vấn đề này, bố anh đã xác nhận với tôi rồi."

Hạ Minh đồng ý ngay lập tức, không hề do dự: "Được, tôi sẽ không báo cảnh sát, anh cũng đừng làm gì họ."

"Tôi đồng ý với cậu, tôi là người giữ lời hứa."

"Đưa tiền cho anh bằng cách nào?"

"Đợi đến sáng mai sau khi ngân hàng mở cửa, anh rút năm trăm nghìn tiền mặt, rồi mang đến cho tôi."

"Mang đến đâu?"

"Tôi nghĩ anh chắc sẽ có cách tìm ra tôi." "Đến lúc đó anh cũng sử dụng số điện thoại này để liên lạc phải không?"

"Không, tôi sẽ không liên lạc với anh nữa, để xem anh có tìm ra tôi hay không." 

— QUẢNG CÁO —