Người Vá Xác

Chương 20: Ngày đầu thất



Cô ấy đi rất chậm, tôi liền chạy về phía cô ấy: "Thất Thất, em đến rồi!"

Cô ấy khẽ gật đầu, trong mắt chẳng có thần thái gì cả, người trông yếu nhợt ra.

"Em vẫn ổn chứ?", cô ấy lắc đầu, nhìn mộ của chú hai rồi yếu ớt nói: "Đầu Kim, em thấy rất mệt..."

Tôi thấy cô ấy đi không nổi thì muốn dìu cô ấy, nhưng chợt nhớ lại bây giờ hồn phách của cô ấy rất yếu, tôi mà động vào là cô ấy bị thương ngay, nên đành rụt tay về.

"Đừng vội, chúng ta từ từ đi qua đó. Đúng rồi, em bảo hôm nay anh sang đây rốt cuộc là có chuyện gì thế?", tôi hỏi.

Thật ra trong ngày đầu thất người nhà phải kiêng kỵ, thường họ sẽ ở trong nhà ngủ, cho dù không ngủ thì cũng phải nằm trốn trong chăn, chân không được chạm đất, nếu không sẽ bị hồn phách người đã mất quay về phát hiện.

Ngoài ra, còn phải ở nhà chuẩn bị một chén cơm đặt trước thềm cửa.

Chén cơm đó là để cho hồn phách người đã mất. Ngày đầu thất, hồn phách về đến nhà, ăn xong chén cơm đó, không nhìn thấy người nhà đâu thì có thể yên tâm đi đầu thai rồi. Thế nên tôi không hiểu ý của Thất Thất.

Thất Thất nhìn nấm mộ trước mặt rồi nhìn trời, yếu ớt nói: "Sắp đến giờ rồi, chú hai sắp đến rồi".

Cô ấy nói khẽ đến nỗi tôi sắp không nghe được gì, tôi tưởng mình nghe nhầm.

"Em nói ai? Chú hai á?!"

Cô ấy gật đầu: "Giờ Tý ngày đầu thất là thời gian hồn phách về nhà, đây là cơ hội cuối cùng để anh gặp chú hai".

Nghe nói tôi lại có thể được gặp chú hai thì tôi rất vui mừng, nhưng vừa nghĩ đây là lần cuối được gặp chú thì tôi không thể vui nổi nữa.

"Vậy sau này thì sao? Hồn phách của chú hai sẽ đi về đâu?"

Thất Thất mấp máy môi nhưng không nói gì. Cô ấy khó nhọc đi từng bước về phía trước.

"Có phải chú hai có thể giúp em không? Chút nữa chú hai tới, chúng ta hỏi chú ấy thử!", tôi tràn trề hi vọng nhìn Thất Thất.

Nhưng cô ấy lại lắc đầu nguầy nguậy, nhìn tôi với ánh mắt cảm kích: "Không phải vì chuyện này, là chú hai bảo em gọi anh tới đây, chú ấy có chuyện muốn nói với anh".

Trong lòng tôi càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ. Lúc tôi và Thất Thất tới bên cạnh phần mộ, tôi lấy chiếc đồng hồ quả quýt cũ mà chú hai để lại ra xem thì thấy đúng 11 giờ, thời gian vừa chuẩn.

Tôi vội mở bọc đồ ra, định đốt giấy tiền vàng mã thì Thất Thất cản tôi lại.

"Anh đừng đốt, chú hai không mang đi được đâu".

Vừa định hỏi cô ấy vì sao thế thì thấy một bóng người màu trắng xuất hiện phía sau nấm mộ tầm 5 mét.

Bóng người mờ mờ ảo ảo, cộng với sương mù nên tôi nhìn không rõ, tôi dụi mắt nhìn lại thì thấy đó chính là chú hai!

Dường như chú ấy rất đau khổ, vẻ mặt dữ tợn.

Tôi không ngờ chú hai lại trở thành thế này, trong lòng cực kỳ chấn động.

"Đừng sợ, chú hai không phải ác quỷ", Thất Thất nói.

Đương nhiên là tôi không sợ hồn phách của chú hai rồi, chỉ là nhìn dáng vẻ của chú ấy tôi thấy đau lòng, mắt đã ngập nước.

Tôi tháo nón rơm xuống rồi đi về phía chú hai. Tôi vừa tới gần thì bóng của chú hai lại bắt đầu lùi xa, hơn nữa càng lúc càng mờ, thế nên tôi vội dừng bước.

"Chú hai! Chú ở bên kia có ổn không? Có cần gì chú nói với con, con đốt gửi sang cho chú nhé!", tôi nói mà sống mũi cay xè, chảy nước mắt.

"Chú rất ổn, đừng lo cho chú...", giọng chú hai xa xa vọng tới.

Chú ngừng một lát rồi lại nói với tôi: "Sau này con lên thành phố đi, tìm công việc nào đàng hoàng mà làm, đừng làm người vá xác nữa!"

Nghe chú nói vậy thì lòng tôi càng đau nhói. Chú hai nuôi tôi từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đã dạy tôi học nghề, chính là để sau này tôi làm nghề này, tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm nghề gì khác.

"Sao vậy ạ?"

"Hay là con muốn như chú thế này hả! Con nhìn bộ dạng của chú bây giờ đi!", chú hai nổi giận, một luồng khí lạnh lẽo chợt bao trùm lấy tôi.

Tôi như rơi vào hầm băng, máu huyết toàn thân như đông cứng lại, miệng cũng như bị đông luôn, chẳng há ra được.

Qua một lúc, dường như chú hai bớt giận rồi mới nói với tôi: "Đầu Kim, một tay chú nuôi con khôn lớn, chú chỉ mong con một đời bình an. Nghe lời chú hai, đừng bao giờ làm nghề vá xác nữa, nếu không con sẽ gặp kiếp nạn lớn, lão thầy tướng râu dê kia sớm muộn gì cũng tìm đến con thôi!"

"Con không thèm sợ lão! Lão đi tìm con á? Con còn định đi tìm lão đây! Nếu lão dám đến thì vừa hay con có thể báo thù cho chú hai!", tôi tức giận nói.

Hồn phách chú hai đột nhiên vụt lại gần, áp sát mặt tôi, một luồng khí tức bức người chèn ép khiến tôi thở không ra hơi.

"Chú... hai... chú..."

"Nhớ kỹ... Không được để lão râu dê đó tìm thấy con... nếu không, chắc chắn con sẽ trở thành như chú, chắc chắn là vậy!"

Giọng chú hai dọa tôi sợ đến ngơ người. Chú vừa nói vừa giơ hai tay lên cho tôi xem, bây giờ tôi mới thấy trên tay chú đầy rẫy kim châm, ngay đến móng tay cũng có kim châm vào!

Thì ra vì hồn phách chú hai đớn đau không chịu được nên nét mặt mới dữ tợn.

Tôi nghiến răng kiên trì, gặn mấy chữ qua kẽ răng: "Sao... lão râu dê... lại muốn tìm con?"

Đột nhiên hồn phách của chú hai lùi ra rất xa, hơn nữa trở nên trong suốt, dường như chú ấy sắp đi rồi!

"Chú hai!", tôi hét lớn rồi đuổi theo nhưng chú hai càng lúc càng xa.

Tôi vừa đuổi theo vừa gọi chú, hồn phách của chú hai càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Tôi thở hổn hển nhìn xung quanh, chẳng còn bóng dáng nào cả, lòng nôn nóng đến phát điên.

Sao chú hai phải chịu đau khổ đến thế? Cả đời chú không hề làm việc ác, sao toàn thân chú đều bị người ta châm kim? Có phải lão râu dê đó đã hại chú hai hay không? Tôi phải làm gì để giúp được chú hai đây!

Tất cả mọi chuyện đều là một mớ bòng bong, ngay đến việc làm sao để cứu Thất Thất tôi cũng không hỏi được.

Tôi vò đầu, mù mờ nhìn đồng ruộng mênh mông đen kịt.

Ngay lúc này, một giọng nói kỳ quái đột ngột vang lên trên một phần mộ cỏ hoang mọc um tùm bên cạnh tôi:"Duyên đến duyên đi mấy hồi, đừng cưỡng cầu... Nhóc con à, đừng đuổi nữa, chú hai của cậu... đi xa rồi!"

--------------------