Người Vá Xác

Chương 29: Thương hoa tiếc ngọc



Cô ấy quay sang, lớn tiếng quát lão quỷ: "Việc gì ông phải làm vậy! Ông mạnh tay quá rồi đấy!"

Lão quỷ vẫn còn đang tức giận, tôi bèn vội đưa mắt ra hiệu với Thất Thất, lắc đầu bảo: "Anh không sao đâu, đừng nói nữa!"

Thất Thất thở dài, khép miệng lại.

Tôi không dám làm phật lòng lão quỷ, vì tôi còn đang phải cầu cạnh ông ta.

"Đúng là chỉ có nhóc con biết điều thôi", lão quỷ nở nụ cười u ám.

Tôi tiến về phía trước, cung kính thành khẩn nói: "Cháu còn chuyện này muốn xin chú chỉ giáo cho".

Vốn ông ta đã định đi rồi, nhưng nghe thấy lời tôi, bước chân lão quỷ khựng lại. Ông ta quay người, cố tình nói với vẻ thiếu kiên nhẫn:

"Có gì thì nói nhanh lên!"

"Vậy có phải ở đâu có người chết là chú đều biết không?"

Lão quỷ điềm nhiên gật đầu: "Biết chứ, thế thì sao?"

"Vậy cháu muốn nhờ chú giúp cháu chuyện này, nếu thôn nào quanh mấy vùng này có người chết thì chú có thể báo cho cháu không?"

Lão quỷ nở nụ cười, hàm răng vàng của ông ta lộ ra, có vẻ lão quỷ đã lường trước được lời nhờ cậy của tôi rồi.

"Đương nhiên là được, nhưng mà có phải cậu cũng nên bày tỏ thành ý không?"

Nói rồi, ông ta lại cầm món đồ lót lên ngửi, trông có vẻ rất hưởng thụ.

Thất Thất thấy vậy cũng phải bĩu môi tỏ ý ghét bỏ, tôi vội vã đứng chắn trước mặt Thất Thất, mong cô ấy đừng chọc giận lão quỷ.

"Chú Nhị Đản, không phải chứ, chú lại muốn cháu trộm đồ của quả phụ hả?", tôi gãi đầu khó xử.

Lão quỷ gật đầu, thong dong thốt: "Không thích à? Vậy thì tôi cũng chẳng có cách giúp cậu đâu!"

"Lần trước trộm đồ, cháu đã làm hại quả phụ Vương, cháu không muốn liên lụy tới những người khác nữa..."

Tôi cúi đầu sầu não, chân thành nói với lão quỷ: "Nếu họ chết thì chắc chắn chú cũng sẽ đau lòng mà?"

Dường như lời nói này đã khiến lão quỷ rung động.

Ông ta gật đầu như đang ngẫm nghĩ, rồi lại chầm chậm vuốt mép: "Ừm, đúng thật tôi là một người biết thương hoa tiếc ngọc..."

Ông ta vừa nói vừa đi qua đi lại trước mộ mình, miệng vẫn còn bĩu môi làu bàu.

"Nếu các nàng quả phụ chết hết... thì sau này tôi sẽ không được ngửi mùi họ nữa... Ừm, không được không được, xem ra đúng là phải nghĩ cách rồi..."

Tôi và Thất Thất im lặng đứng chờ, rồi chợt lão quỷ lại vỗ tay cười ha hả.

"Chuyện này dễ thôi!"

Ông ta ngoắc tay với tôi, bảo tôi tiến tới trước mặt mình.

Tôi lại thấp thỏm không yên, Thất Thất liên tục lắc đầu với tôi, không muốn để tôi đi.

Lão quỷ lại vẫy tay với tôi, ông ta cất lời với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Trời ạ, cậu lại đây đi, tôi có ăn thịt cậu đâu!"

Thôi hít sâu một hơi, tiến tới trước mặt ông ta.

Mùi hôi thối khó ngửi phả ra từ người lão quỷ, hơn nữa ông ta còn tựa như một que kem khổng lồ, vừa lại gần lão quỷ tôi đã thấy lạnh tới nỗi răng va lập cập.

Ông ta hé môi thì thầm bên tai tôi: "Nhóc con, hay là cậu nhận tôi làm thầy nhé?"

Tôi ngẩn ngơ, lùi về phía sau: "Hả?"

"Hả cái gì mà hả?", ông ta lại kề sát, mùi hôi miệng phả ra khiến tôi phải ngừng thử.

Ông ta nở nụ cười gian xảo: "Này, cậu nhận tôi làm thầy, tôi dạy dỗ cậu nhiều điều hay, như vậy không phải rất tốt sao? Về sau có con ma nhãi nhép nào lởn vởn quanh cậu là cậu sẽ biết được ngay, phải chứ?"

"Con ma lởn vởn quanh tôi?"

"Đúng vậy! Cậu nghĩ thử xem, quả phụ Vương chết cũng là vì có đám ma nhãi nhép đã báo cáo lại với tên Đầu Vuốt Keo, cậu có bắt gặp đám ma tép đó thì cũng không biết phải đề phòng thế nào mà?"

Tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định. Chú hai chính là thầy của tôi, tôi nghĩ đời người chỉ có thể có một người thầy thôi.

Nếu nhận lão quỷ làm thầy thì chẳng phải tôi đã phản bội chú hai, phản bội nghề vá xác sao!

Vả lại, tôi còn chưa biết lai lịch của lão quỷ này ra sao.

"Chú Nhị Đản, ừm... chắc cháu không nhận chú làm thầy được, cháu đã có thầy rồi..."

Lão quỷ trợn mắt, cặp mày xếch lên, ông ta nhìn tôi với vẻ dữ dằn: "Đúng là cái đồ đòi hỏi, tính toán kinh quá nhỉ!"

Nghe ông ta thét lên mà tôi cũng phải thầm run rẩy, vừa định giải thích thì ông ta đã đá thẳng vào đầu gối tôi, hai chân tôi mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.

Sau đó tôi cảm thấy choáng váng hoa mắt, như bị ai đè đầu mà vái lạy ba lần trước mộ lão quỷ.

Thất Thất đứng sau lưng đang gọi tên tôi, nhưng giọng của cô ấy nghe như rất xa, tai tôi như bị nước vào, những tiếng ù ù vang lên.

Chắc chắn Thất Thất cũng muốn tới giúp tôi, nhưng linh hồn của cô ấy đang rất yếu ớt, không phải là đối thủ của lão quỷ.

Dập đầu ba lần xong, tôi bị kéo tóc lên, cơ thể đứng thẳng dậy.

Lão quỷ ngồi trên ngôi mộ, bật tiếng cười ha hả: "Cuối cùng Trần Nhị Đản ta đã có học trò rồi! Lại đây nào học trò, giờ thầy sẽ dạy cậu cách đề phòng đám ma ranh!"

Nói rồi, ông ta nhảy về phía trước, tôi chớp mắt, thấy ông ta đã kéo tay Thất Thất chạy đi.

"Thất Thất!!!", tôi thét lên, đuổi theo ông ta.

Lão quỷ cười điên cuồng, ông ta liên tục kêu:

"Lại đây nào, nhóc con, đừng để bị tụt lại phía sau, chúng ta sắp tới rồi đấy!"

--------------------