Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 111



“Cô tên là Trần Nam Phương?”

“Chủ tịch Trung thị lực thật tốt.” Trần Nam Phương thu thập lại tài liệu.

“Tôi có thể kiện cô.”

Lần này cô không còn sợ nữa, thay vào đó cười nói: “Tôi cũng là nạn nhân, tôi có thể kiện QL với ông. Nhưng trước đó ông nên làm việc khác, còn phải nhanh lên.”

Chủ tịch Trung trầm ngâm nhìn cô và Đỗ Thanh Hoa: “Tại sao tôi phải tin các cô?”

“Bởi vì Thiên Ưng chúng tôi vẫn luôn hy vọng Thiên Đạt sống sót.”

Ông ta im lặng một lúc, sau đó lấy điện thoại ra bấm số…

Lúc này Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa nhìn nhau, biết rằng mọi việc đã gần xong, nhưng bọn họ không để ý rằng có người đang đi về phía này… –

“Hoàng Phong?” Trần Nam Phương quay đầu nhìn thấy Trịnh Hoàng Phong đứng ở bên cạnh, giật mình hỏi: “Làm sao anh vào được?

Anh ta cười: “Muốn đi vào thì sẽ luôn có cách.”

“Nhưng tôi và Thanh Hoa phải đi ra rồi.” Trần Nam Phương cong mắt: “Chúng tôi đã hoàn thành công việc của mình”.

Trịnh Hoàng Phong trước giờ chưa từng thấy cô vui vẻ như vậy, nụ cười đó vừa sáng lạn vừa ranh mãnh, chạm đến đáy lòng anh ta.

Tim anh ta đập kịch liệt, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng không thể dứt ra.



“Sao vậy?” Trân Nam Phương khó hiểu.

“Không có gì… Các cô bàn chuyện công việc với người vừa nãy sao?” Trịnh Hoàng Phong ho nhẹ một tiếng, che giấu cảm xúc ban nãy.

Trần Nam Phương gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Đỗ Thanh Hoa: “Chúng ta đi thôi? Chủ tịch Trung nhất định sẽ liên lạc với chúng ta sau khi xác nhận.”

TU “Hoàng Phong…’ cô bị bạn thân đẩy nhẹ trước khi nói xong lời.

Sau đó, Đỗ Thanh Hoa đứng trước mặt Trần Nam Phương, nhìn chằm chằm người đang đi tới: “Triệu Lập Thành, đã lâu không gặp!”

“Nam Phương, sao em lại vào đây?”

Giọng anh ta đầy thắc mắc và lo lắng.

Đỗ Thanh Hoa chế nhạo: “Ý anh là, chúng tôi không thể bước vào bữa tiệc này sao?”

“Tôi cũng lười quan tâm cô, tôi đang hỏi Nam Phương!”

“Đừng có gọi thân mật như vậy, Nam Phương đã chia tay với anh từ lâu rồi.” Đỗ Thanh Hoa năm lấy tay Trần Nam Phương: “Đi thôi, không lại làm bẩn mắt của cậu.”

Xung quanh đều là người, Triệu Lập Thành không dám ồn ào quá mức, chỉ có thể chặn đường bọn họ.

“Anh đang làm gì vậy?” Trịnh Hoàng Phong nhướng mày hỏi.

Nhưng vì anh ta làm làm bạn với tranh vẽ đã lâu năm, nên ngay cả lúc nghiêm túc cũng hiền lành nhẹ nhàng, không có vẻ gì là hung dữ, nguy hiểm.