Lúc này, dạ dày của cô lại trở chứng, có cảm giác buồn nôn.
“Trân Nam Phương.” Trịnh Hoàng Phong dồn mắt vào Trân Nam Phương, nên ngay lập tức phát hiện thấy sự thay đổi của cô: “Không sao chứ?”
Anh định đưa tay dìu cô dậy.
Nhưng Đỗ Thanh Hoa đã cướp mất cơ hội, và khế kêu lên: “Trời, sao lại có mùi đào ở đâu thế?”
Trần Nam Phương hoang mang, không phát hiện thấy còn đỡ, cô ấy vừa nói thì cô đã cảm thấy mùi nước hoa hương trái đào bao trùm lên cả bầu không khí như thể có chân chạy xốc vào mũi vô, đảo lộn lục phủ ngũ tạng trong cô.
“Để tớ đưa cậu đi.” Đỗ Thanh Hoa bất chấp tất cả, kéo Trần Nam Phương ra ngoài.
Ánh mắt sắc bén đen láy của Hà Minh Viễn nhìn chằm chằm vào bóng người đang di chuyển ra ngoài, trong mắt nổi lên cơn giông bão.
Người con gái này dám ngó lơ anh?
Được lắm, anh sẽ cho cô biết cái giá phải trả là gì.
“Anh Hoàng Phong, anh định đi à2”
Đăng Vân Nhã làm ra vẻ ngây ngô, hồn nhiên hỏi.
“Hôm nào khác gặp.” Trịnh Hoàng Phong buông lại một câu rồi vội vàng đuổi theo Trân Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa.
Hà Minh Viễn không hề nhúc nhích, nhìn Triệu Lập Thành, lạnh lùng cất tiếng: “Hình như cậu vẫn chưa trả lời tôi.”
“Cậu Viễn, là là bạn bè, tôi không bắt nạt cô ấy.” Triệu Lập Thành run lẩy bẩy, nhưng trong lòng đang chửi bới, thế quái nào lại bảo với anh ta là Hà Minh Viễn không bận tâm đến Trần Nam Phương cơ chứ?
Nếu như không bận tâm thì giờ ai đang bới móc đây?
“Anh Minh Viễn, anh đừng giận, anh ấy nhát gan như thế chắc chắn sẽ không dám nói dồi đâu.” Đặng Vân Nhã khuyên ngăn: “Chúng ta qua đó uống nước đi.”
Cô ta nói rồi khoác tay Hà Minh Viễn, còn võ về, cười ngọt ngào và bảo: “Nguôi giận nào, nguôi giận nào.”
Anh lạnh lùng lườm Triệu Lập Thành, cùng Đặng Vân Nhã rời đi.
Sau khi anh đi khỏi, bầu không khí trong câu lạc bộ dần ấm lên, nhưng tất cả mọi người đều nhìn Triệu Lập Thành bằng ánh mắt tức giận và ghét bỏ.
Triệu Lập Thanh rướn cổ nhìn theo bóng Đặng Vân Nhã rồi ra khỏi câu lạc bộ Gia Thành.
Bên ngoài câu lạc bộ, Trần Nam Phương đang ôm ngực nôn khan, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị dày vò, tàn phá.
“Nam Phương, uống miếng nước đi.”
Đỗ Thanh Hoa lo lắng: “Hay là tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé.” “Tớ không muốn đi… không đâu! Lời nói của cô không rõ ràng: “Tớ không muốn khổ sở như thế nữa.”
Cô nhắm mắt, gắng chống chọi qua lúc này, nhưng lại phát hiện ra trước mắt mình hiện lên toàn những bức thư máu nhận được hai năm về trước, khi đó cô đang ăn đào, nước đào hồng tươi từ miệng chảy ra hệt như máu.
Cô liền nôn thốc nôn tháo, nôn hết mật xanh mật vàng, sau đó Đỗ Thanh Hoa đưa cô đến bệnh viện.