Trân Nam Phương bối rối hồi lâu, Đặng Ngọc Lan hẹn cô đi uống cà phê?
Rõ ràng là không thể, nhưng vì việc gì chứ?
Cô khẽ đảo đôi mắt xinh đẹp, đoán rằng chắc là có liên quan đến chuyện giữa cô và Triệu Lập Thành.
“Haiz.” Cô thở dài một hơi, lần này xem ra không tránh khỏi rồi.
Chọn một chiếc áo phông sáng màu và một chiếc quần jean, Trần Nam Phương đến chỗ hẹn, nghe tên đã biết đây là chỗ trực thuộc tập đoàn Kim Địa, là của Hà Minh Viễn.
Cô đứng ở cửa quán cà phê nhìn vào trong, thoáng nhìn đã bắt gặp Đặng Ngọc Lan đang nghịch ngón tay, những món trang sức chói lóa của bà ấy khiến xung quanh trở nên nhạt nhão.
“Mẹ.” Trân Nam Phương đi tới, lễ phép chào.
Đặng Ngọc Lan nhướng mày, ánh mắt khinh thường, hơn nữa không bảo cô ngồi xuống: “Nghe nói cô lại gặp bạn trai cũ? Có phải cô cho rằng Minh Viễn dễ bị bắt nạt không?”
“Là bởi vì công việc con có gặp qua một lần, khi đó Minh Viên cũng ở đấy ạ.”
Đùng.
Đặng Ngọc Lan mạnh mẽ võ bàn, thu hút ánh mắt của những người trong quán cà phê nhìn về phía họ: “Thái độ ‡ của cô là gì? Làm phản rồi, còn dám chất vấn tôi?”
“Con không có chất vấn mẹ, con…”
“Con cái gì mà con! Đã gả cho người †a còn ra ngoài gặp bạn trai cũ, thật là…lằng lơ!”
Trần Nam Phương đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Đặng Ngọc Lan: “Con chưa hề làm việc gì có lỗi với Minh Viễn!”
“Hừ, tên ăn mày từ khu ổ chuột đi ra” Bà ta âm dương quái khí nói xong, lại tiếp tục nghịch móng tay vừa mới làm, thậm chí còn không để ý tới Trần Nam Phương, như thể người đang chất vấn cô không phải là bà ấy.
Trần Nam Phương khẽ cắn môi, không đoán được mục đích thật sự của Đặng Lan.
Đứng khoảng nửa giờ, Đặng Ngọc Lan mới ngẩng đầu lên nói: “Hừ, sao cô còn ở đây? Thật sự là cái thứ không lên được mặt bàn.”
Sau đó bà ấy đứng dậy, xách chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn, vặn eo và bước đi. .. Cô quả thật là không thể hiểu ăn một bụng tức giận oan ức, cũng rời đi quán cà phê.
Đúng lúc nhìn thấy Trịnh Hoàng Phong đang đi đến.
Nhìn người đàn ông trước mặt, cô lại nghĩ đến những gì Đặng Ngọc Lan vừa nói.
Trần Nam Phương dường như biết mục đích của đối phương, và muốn lợi dụng cô để kích động mối quan hệ giữa Trịnh Hoàng Phong và Hà Minh Viễn?
“Nam Phương!” Giọng anh nhẹ nhàng và dịu dàng, không nghỉ ngờ gì là một người khiêm tốn: “Không ngờ lại gặp em ở đây.”
“Sao anh lại tới đây?” Trân Nam Phương ngẩng đầu nhìn anh: “Biết trước được là tôi đang ở đây?”
Trịnh Hoàng Phong sửng sốt, lắc đầu: “Bạn của anh hẹn gặp ở studio chụp ảnh trên lầu hai, vừa rồi tình cờ nhìn thấy em đi lên.”
“Tôi phải trở về rồi, như vậy không làm phiền anh nữa.” Trân Nam Phương dứt khoát rời đi, tuy rằng cô không ghét Trịnh Hoàng Phong, nhưng cô không thể lại đắc tội Hà Minh Viên được nữa. “Anh không bận.” Anh ta theo sau cô, ngập ngừng hỏi: “Em không sao chứ? Có phải vì anh, mà Minh Viên làm khó em không.”