Chỉ là cô không vào được bên trong anh, chỉ có thể cảm nhận được bên ngoài lạnh lẽo đáng sợi “Chúng ta đi dạo trong vườn đi.”
Trần Nam Phương đứng dậy, cô muốn đầu óc tỉnh táo để khiến bản thân không lại nhớ đến anh.
Minh Vy gật đầu và đi theo cô xuống lầu.
Trước khi cả hai đi ra ngoài, thì thấy Hà Minh Viễn đã quay lại.
“Cậu ba, cậu đã trở lại!” Minh Vy cung kính báo cáo. “Mợ ba nói muốn ra ngoài vườn hoa đi dạo.”
“Khoan đi đã.”
Bàn tay của Trần Nam Phương khẽ siết chặt lại, cô biết anh không trừng phạt cô sẽ không thể vượt qua rào cản trong lòng anhI “Cô đi ra ngoài trước đi.” Hà Minh Viễn ra lệnh, đôi mắt đen láy nhìn người phụ nữ trước mặt một cái.
Sau khi Minh Vy rời đi, Trân Nam Phương chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên, cô bây giờ đều không thể nói rõ được ngày hôm đó cô lấy gan ở đâu mà dám làm trái ý anh ở trung tâm thương mại nữal Cảm thấy có người bước lại gần mình, cô đột nhiên ngẩng đầu lên,buột miệng hỏi: “Anh định làm gì?” “Hử.” Anh giêu cợt một tiếng, lại tiếp tục tới gần, nhốt cô giữa tường và người anh: “Tôi thật sự muốn làm gì, cô dám phản kháng?
Cô dời tâm mắt không chịu nhìn anh, động tác nhỏ này cũng gián tiếp trả lời câu hỏi của anh, cô không dám.
“Tôi…” Cô muốn thừa nhận sai lầm của mình và xin lỗi, nhưng ba chữ xin lỗi đã bị mắc kẹt trong cổ họng, khiến cô không thể nói được gì.
Hà Minh Viễn bóp cằm cô: “Chờ bà nội qua đây, cô biết phải làm sao rồi đấy.”
Bà nội đang đến?
Đến kiểm tra mối quan hệ giữa hai người bọn họ sao?
“Nếu em dám khiến cho bà nội lo lắng, tôi đảm bảo sẽ để em sống sót để xem tang lễ của gia đình mình,” Anh cong môi lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Kể cả cái cô tomboy kia.”
Con ngươi của Trần Nam Phương co rút lại, anh thật biết cách đe dọa vào điểm yếu của người khác.
Người nhà và Đỗ Thanh Hoa là mối quan tâm duy nhất của cô, anh sẽ không để cô chết mà đe dọa sẽ xử lý họ.
“Hử?”
“Em, em biết rồi.” Cô khẽ cắn môi và bối rối một lúc mới kêu lên: “Ông xã”
Hà Minh Viễn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen không chút độ ấm nào, không biết đã qua bao lâu, anh đột nhiên đè lại thân thể, nói một câu không đầu không cuối: “Muốn chết như vậy sao?”
“..” Trần Nam Phương vốn tưởng rằng anh muốn tính toán nợ cũ, cho nên không dám cử động.
Anh giữ chặt môi cô và cười nhẹ nói: ‘Đêm nay sẽ khiến em sống không bằng chết.”
Bùm!
Mặt Trân Nam Phương lập tức đỏ lên.
“Nhạy cảm như vậy sao?” Hà Minh Viễn tăng thêm lực đạo: “Tôi còn chưa làm cái gì mà!”
Cô xấu hổ đến mức muốn thoát ra ngoài nhưng anh không cho phép, cô càng vùng vây thì anh dường như càng mạnh mẽ hơn.