“Cháu dâu!” Bà Diệu hơi cao giọng nói: “Con không phải đã có thai rồi chứ?”
Cô còn chưa kịp trả lời, bà Diệu đã lập tức ra lệnh cho dì Cẩm: “Mau kêu chú Trương tới khám cho cháu dâu tôi đi”
“Không, không, không… Trân Nam Phương liên tục nói chữ không, dường như thấy còn chưa đủ, cô dùng sức khoát tay: “Cháu không có thai đâu!”
Nếu vấn đề này bị hiểu lầm sẽ rất rắc rối!
Nói xong, cô lập tức nhìn về phía Hà Minh Viễn xin giúp đỡ: “Anh mau nói với bà nội, em không mang thai đi!”
“Tháng này em chưa tới phải không?” Anh không những không nghe theo lời cô nói, ngược lại càng khiến hiểu lầm thêm nghiêm trọng: “Tốt nhất em nên để bác sĩ khám thử, lỡ em có thai thì sao?”
“.” Trần Nam Phương vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, cô thì thào nói: “Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!”
“Chúng ta mất tám năm mới có thể ở bên nhau, mọi thứ đều có khả năng.”
“Đúng, Minh Viễn nói rất đúng.” Bà cụ Diệu mở miệng nói: “Kiểm tra thử cũng được, cơ thể cháu vốn yếu ớt, nếu thực sự mang thai thì phải bồi bổ thêm.”
Bà cụ đang định gọi Ngọc Cẩm lần nữa thì bị Hà Minh Viễn ngăn lại: “Chờ lát nữa Gia Huy đến bảo cậu ấy khám cho Nam Phương cũng được, không cần phiền chú Trương chạy tới chạy lui.”
“Vậy cũng được.” Bà Diêu gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn Trân Nam Phương càng thêm hiền hòa: “Bà đã nói con là một cô gái có phúc!”
Nhưng trước giờ cô không hề cảm thấy như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút chua xót: “Bà nội ơi, cháu không có mang thai!”
Đừng đặt quá nhiều mong đợi, hy vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng cao!
“Bà biết rồi, cháu đừng lo lắng. Nếu cháu mang thai sẽ không tốt cho đứa bé.” Bà cụ Diêu liếc nhìn vùng bụng bằng phẳng của Trần Nam Phương: “Nếu như không có thai, bà nội sẽ giữ cháu lại giúp cháu bồi bổ thân thể.”
Trần Nam Phương rất muốn thở dài, bất kể trong bụng cô có em bé hay không, trong khoảng thời này đã định sẵn cô phải dây dưa với Hà Minh Viễn. .
“Đồ ngốc!” Người nào đó áp vào tai cô cười nói: “Đừng lo lắng, vừa rồi chẳng phải em còn ồn ào đòi thay quân áo sao, nhân lúc Gia Huy còn chưa đến, danh dẫn em đi.”
Nói rồi, Hà Minh Viễn đưa tay kéo Trần Nam Phương đứng dậy.
Khi đang bước lên lầu, giọng nói cảnh cáo của bà cụ Diêu truyền đến: “Thằng nhóc thối, cháu dìu cho cẩn thận, đừng để chắt trai của bà bị thương!”
Trân Nam Phương suýt nữa bị lời bà dọa sợ, may mà có Hà Minh Viễn đỡ cô.
“Cẩn thận chất trai của bà kial”
Khóe môi cô giật giật, thật khâm phục hai bà cháu nhà này, kẻ xướng người họa khiến cô muốn chui xuống đất Lên lầu, cô không tập trung thay quần áo, vừa cởi quần áo trên người đã nghe giọng nói nặng nề của ai đó truyền đến: “Một lát nữa, Gia Huy nói cô có thai, cô cứ phối hợp theo.”
“Cái gì?” Trần Nam Phương mở to đôi mắt đẹp nhìn anh: “Tại sao? Tại sao phải đóng kịch?” Sớm muộn gì cũng có ngày bị lộ!
Đôi mắt Hà Minh Viễn tối sầm, nhìn dáng người uyển chuyển của cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Người phụ nữ này đúng là đầu óc bã đậu, dám khỏa thân đứng ở trước mặt anh!