“Ô?” Hà Minh Viên nhướng mày nhướng mày, khàn giọng hỏi: “Muốn tôi đồng ý sao?”
Ừ, tất nhiên là cô ấy muốn.
Nhưng…
“Nếu anh không muốn, anh không cần phải giúp.” Cuối cùng, cô vẫn thừa nhận lùi bước, nhưng không giấu được vẻ thất vọng.
Anh nắm lấy eo cô: “Để tôi đồng ý không phải là không được.”
“Hà Minh Viễn?!” Trân Nam Phương nhìn anh chằm chằm đây hy vọng.
“Phải xem biểu hiện của em.” Hà Minh Viễn cúi đầu hôn lên trán cô: “Vợ muốn thuyết phục chồng vẫn rất dễ dàng.”
Trần Nam Phương sững sờ một chút.
Chắc chắn đây là âm mưu của anh!
“Nếu em không muốn thì quên đi.”
Hà Minh Viễn xoa xoa má thật sâu: “Em ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai với bà nội.”
“Không, em muốn!” Trần Nam Phương năm lấy tay anh, ngượng ngùng cầu xin: “Em sẽ hoàn toàn nghe lời anh!”
“Lần này em nghe anh.”
“.ư ..” Da mặt anh đúng là quá dày rồi, làm sao có thể nghe được những lời này?
Bị ánh mắt thâm sâu của Hà Minh Viễn nhìn, Trân Nam Phương đỏ mặt gật đầu, nhưng trong lòng lại đang than thở, cô có thể làm gì khác sao?
“Em cứ từ từ suy nghĩ, tôi chờ em.”
“Nhưng Thanh Hoa không đợi được.” Cô lẩm bẩm, vẫn không dám trái lời anh.
Anh đã nói vậy, cô có thể giúp Đỗ Thanh Hoa trước rồi sẽ bù đắp sau.
“Cảm ơn anh, Hà Minh Viễn.” Tuy rằng không biết tại sao anh lại thay đổi lời nói, nhưng lần này Trân Nam Phương thực sự cảm ơn anh.
Đầu óc anh mê man, người phụ nữ nhỏ bé này dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Sau khi cùng Hà Minh Viễn đi dạo một đoạn ngắn, Trân Nam Phương nóng lòng muốn quay lại liên lạc với Đỗ Thanh Hoa, thậm chí còn không để ý đến sắc mặt tối sầm của người nào đó.
Cuối cùng, cô thuyết phục Đỗ Thanh Hoa sử dụng cô làm kiểm toán trưởng, dù sao không ai muốn mất tiền, hơn nữa cô ấy còn tuyên bố muốn kiếm tiền nuôi con đỡ đầu trong tương lai.
“Cậu, cậu đừng nói linh tỉnh.” Trần Nam Phương đỏ mặt nói: “Cái gì mà con đỡ đầu chứ”
Cô căn bản chỉ là giả vờ mang thai!
“Tớ nói linh tỉnh gì chứ?” Đỗ Thanh Hoa khịt mũi: “Dù sao tớ cũng nhận trước là mẹ đỡ đầu của đứa bé rồi. Nếu cậu dám không để đứa bé nhận tớ, tớ sẽ tới cửa biệt thự của cậu, dù sao tớ cũng biết nhà rồi.”
Trần Nam Phương cứng họng, vừa tức vừa buồn cười, nhưng không thể nói thật.
“Đúng rồi.” Cô ấy ở đầu dây bên kia hạ giọng sau khi nghĩ đến điều gì đó: “Cậu đối xử với Trịnh Hoàng Phong…”
“Chỉ là bạn bè mà thôi!” Trần Nam Phương ngắt lời bạn mình: “Cậu đừng nghĩ lung tung, anh ta và Hà Minh Viễn là anh eml “Nếu cậu bỏ qua mối quan hệ này thì sao?”