Trần Nam Phương nhìn rất chăm chú, quả nhiên nhìn thấy trên tay của Đặng Vân Nhã có đeo một chiếc vòng tay bạc.
Chiếc vòng tay đó giống hệt với cái của cô.
“Ngoan thật, chỉ là tôi… Đặng Vân Nhã nói được một nửa lại ngừng, cô ta mỉm cười: “Nhìn xem tôi đang nói cái gì này, cô Phương cứ coi như chưa nghe thấy gì nhé.”
“Trần Nam Phương nhà chúng tôi không giống với cô, không giả câm điếc được.” Đỗ Thanh Hoa tức giận xông lên: “Cô Nhã tốt xấu gì cũng là con nhà giàu có, thế mà chịu làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác như vậy sao?”
Đặng Vân Nhã cuống cuồng lên, chỉ vào mặt Đỗ Thanh Hoa rồi hét lớn: “Cô nói ai là kẻ thứ ba? Cô mới là kẻ thứ ba!
Cả nhà cô đều là kẻ thứ bai”
“Nếu cô không phải thì cô lo lắng cái gì vậy?”
“Có tin tôi sẽ không ký hợp đồng với Thiên Ưng hay không?”
Đồ Thanh Hoa nhún vai: “Tôi còn mong như vậy đấy, phục vụ cho người không đứng đắn, tôi cảm thấy rất có lỗi cho cái đầu của mình.”
“Cô… Cô!” Đặng Vân Nhã tức đến nỗi đỏ cả mặt, ngay sau đó lại bắt đầu khóc nức nở: ‘Cô Phương, sao cô lại phải làm vậy? Tôi đã đắc tội cô ở đâu chứ, cô cứ nói ra, không cần phải bảo bạn của mình mắng tôi là kẻ thứ ba thế này đâu, như vậy thì có khác gì đang mắng anh Minh Viễn đâu.”
“Nếu như cô không làm điều xấu thì sợ gì bị người khác mắng.”
“Thanh Hoal” Trân Nam Phương vội vã kéo bạn mình lại, ngăn cản cô ấy không nói tiếp nữa: “Cô Nhã là khách của tớ, chúng ta tiếp tục bàn công việc tiếp thôi.”
Nói rồi, cô tháo chiếc vòng trên tay mình xuống, cất vào trong túi.
Nửa sau buổi họp, Đặng Vân Nhã cứ vuốt ve cái vòng tay của mình, giống như làm vậy cô ta sẽ cảm thấy được an ủi vậy.
Trần Nam Phương rũ mắt xuống, cười khổ trong lòng. Còn không được an ủi sao, đó chính là đồ vật mà Hà Minh Viễn tặng cơ mà!
Cô thật sự khâm phục anh, mặc dù anh bận như vậy, nhưng vẫn nghĩ ra bao nhiêu kế để đối phó với cô.
Sau khi cuộc họp kết thúc, hai bên quyết định công việc phải làm tiếp theo, sau đó giải tán.
“Chúng ta đi thôi!” Đặng Vân Nhã hùng hổ bước ra khỏi phòng họp, đi vào thang máy rồi mới nói với trợ lý của mình: “Đi sắp xếp đi.”
Trần Nam Phương, dựa vào đâu mà cô dám buộc chặt Hà Minh Viễn chứ?
Hừ, tôi sẽ làm cô chết cũng không biết mình chết như thế nào!
“Hắt xì! Hắt xì!” Trân Nam Phương vẫn ở trong phòng họp hắt xì liền hai tiếng: “Nhất định là có người đang mắng tớ rồi.”
“Nhất định là con kẻ thứ ba kia, không còn nghỉ ngờ gì nữa đâu.” Đỗ Thanh Hoa tức giận tới nỗi quăng luôn cả tập tài liệu trên tay: “Từ lúc đầu tớ đã biết công ty Hóa Vân Nhã là của người phụ nữ này rồi, tớ có để mất Thiên Ưng cũng không thể phục vụ cho cô ta.”
“Thanh Hoa.” Trân Nam Phương cười trấn an, nói: “Từ chối tiền là đứa ngốc đấy.”
“Thà tớ làm đứa ngốc còn hơn.” Đỗ Thanh Hoa nhìn về phía bạn mình: “Có phải cậu đã biết từ trước rồi không? Tại sao lại không nói?”