Cánh cửa phòng làm việc của Hà Minh Viễn bị Đỗ Thanh Hoa đá một cước văng ral Sức đá rất mạnh, hơn mười giây sau cánh cửa vẫn còn đang lung lay.
“Hà Minh Viễn, tôi liều mạng với anh!” Đỗ Thanh Hoa rú lên, giống như một động cơ xuất hiện lỗi chương trình, cô ấy cứ đấm đá lung tung: “Anh trả Nam Phương lại cho tôi.”
Nếu không phải Thẩm Minh liều mạng ôm cô ấy lại, có lẽ nắm đấm của cô ấy thật sự là có thể đấm lên trên mặt của Hà Minh Viễn đang đứng đơ như tượng điêu khắc ở trước cửa sổ.
“Anh mẹ nó không phải là một người đàn ông, nếu anh thật sự có khí phách thì đi điều tra rõ ràng chuyện năm đó đi, bày chứng cứ ra đây! Bằng không chỉ bằng phán đoán của một mình anh, dựa vào cái gì mà cho rằng Nam Phương làm sai hả?”
“Mẹ nó Ngô Hà vốn là người lắng lơ thành tỉnh rồi, vì sao lại dựa vào chuyện Nam Phương của chúng tôi không cứu cô ta mà cho răng Nam Phương nhà chúng tôi sai. Con mẹ nó ai quy định gặp phải người xấu làm chuyện xấu thì phải hăng hái làm việc nghĩa chứ?”
“Hà Minh Viễn, nếu không phải là người xấu xa như anh ỷ vào có quyền có thế thì sao anh có thể cưới Nam Phương làm vợ?”
“Cưới cậu ấy về rồi, anh còn không quý trọng? Còn quấn quýt dây dưa với người phụ nữ khác, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị sét đánh chết!”
Đồ Thanh Hoa căn bản không biết mình đang nói cái gì, dù sao thì cô cũng chỉ muốn trút giận, cứ giãy dụa muốn thoát khỏi Thẩm Minh, đập bất kỳ đồ vật gì mà hai tay cô ấy có thể tóm được.
“Anh tưởng rằng anh cứ im lặng là được rồi hả? Anh tìm Nam Phương về cho tôi, băng không mỗi ngày tôi đều đến làm loạn trong phòng làm việc của anh!” Cuối cùng sau khi cô ấy đập mệt rồi, cứ thế mà mệt mỏi ngồi phịch trên mặt đất, khuôn mặt đầy nước mắt: “Nam Phương của chúng tôi đã tạo nghiệp gì mà phải gặp một gia đình khốn nạn như thế chứ, lại còn không thể gả cho người mà mình thật lòng yêu thương?”
Những lời cuối cùng này, rốt cuộc cũng gọi được một chút tâm tư của Hà Minh Viễn trở về. Mắt phượng của anh hơi di chuyển, ngừng lại trên người của Đỗ Thanh Hoa.
Nhưng mà khi nhìn vào cô ấy, anh lại nghĩ đến Trần Nam Phương, trái tim bỗng nhiên đau nhói.
Sao cô có thể biến mất?
Ngay cả một chút dấu vết cũng không thể nào tìm ra được?
“Nếu như Hà Minh Viễn anh thật sự hận Nam Phương, tôi đảm bảo sau khi anh tìm cậu ấy về rồi, tôi sẽ lập tức dẫn cậu ấy đi, vĩnh viên không xuất hiện ở trước mắt của anh nữa.” Giọng điệu ngang ngược của Đỗ Thanh Hoa dần thay đổi trở thành mềm mỏng nài nỉ: “Tôi xin anh, chỉ cần Nam Phương trở về một cách bình an.”
“Thật sự tôi không nên đến đây làm loạn, lại càng không nên đập đồ của anh, anh tìm Nam Phương về, tôi sẽ bồi thường lại hết cho anh, cậu ấy đã rất khổ rồi… Anh thích người phụ nữ khác, anh thích ai tuỳ ý anh. Đặng Vân Nhã hay Lý Vân Nhã gì gì đó, Nam Phương của chúng tôi cũng sẽ không để tâm tới đâu. Nếu như cậu ấy muốn để ý thì tôi sẽ lập tức đánh cậu ấy!”
Khuôn mặt của Hà Minh Viễn không xuất hiện bất cứ biểu cảm nào, Minh Phúc ở bên cạnh anh nhíu mày, nhẹ nhàng giải thích: “Cô Hoa, cậu ba nhà tôi không hề có quan hệ gì với cô Nhã cả.
“Không ngủ với nhau mà trên người lại có mùi nước hoa nồng nặc như vậy?
Còn tặng một chiếc vòng tay giống với chiếc của cậu ấy, làm Nam Phương cảm thấy ghê tởm.” Đỗ Thanh Hoa nhìn về phía Minh Phúc đầy hung dữ, nhưng lửa giận trong mắt trong nháy mắt liền bị dội tắt: “Xin lỗi, tôi chỉ nói vớ nói vẩn thôi, Hà Minh Viễn anh cái gì cũng tốt cả, cả ngươi tất cả đều chói lóa sự nam tính và sức hấp dẫn. Anh có thể tìm Nam Phương trở về được không?”