Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 173



Cô chuẩn bị xuống giường, lại bị cánh tay mạnh mẽ ôm lấy từ phía sau, giọng nói trâm cảm vang ở bên tai, trêu chọc cô: ‘Vội vàng như vậy là đi trút giận hộ ông xã hả?”

“…. Phải!” Cô hơi nghiêng đầu, bắt gặp đôi mắt sâu mang ý cười của anh.

Đôi mắt xinh đẹp của Trần Nam Phương hơi trừng lên, khiếp sợ đến tột đỉnh, Hà Minh Viễn cười với cô sao?

Thật sự là cười một cách đơn thuần, không có bất luận sự lạnh lão hay là trào phúng gì.

Sao có thể? Có phải sai sót ở chỗ nào hay không?

Anh khóa sâu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn thấy trong mắt tất cả tâm tư cùng suy nghĩ của cô, không khỏi véo cảm cô, hôn xuống!

“Hà Minh Viễn, đồ khốn nạn nhà anh, để tôi đi vào!” Giọng của Đỗ Thanh Hoa càng thêm rõ ràng vọng vào: “Tôi muốn gặp Nam Phương!”

“Anh còn không cho tôi vào, tôi sẽ phá pha lê nhà anh, đập tường nhà anh, tìm được cô ấy sẽ mang cô ấy đi!”

Trần Nam Phương một bên sợ lời nói xúc động của Đỗ Thanh Hoa, một bên chỉ có thể thể đáp lại sự tiến công của Hà Minh Viễn, đến khi cô cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của anh mới hoảng loạn đẩy anh ra.

“Tôi đi gặp Thanh Hoa được không?

Để cô ấy làm phiền đến bà nội thì không tốt lắm.”

“Làm phiền đến ông xã thì tốt hả?”



” “

Nói xong lời này giống như còn không đủ, anh lại nói: ‘Làm phiền đến ông xã muốn bà xã thì tốt hả?”

Thần kinh của Trân Nam Phương thiếu chút nữa bị anh phá, sao anh lại có thể tự nhiên mà nói ra lời nói không biết xấu hổ như thế chứ?

Cô không rảnh lo anh không vui, xuống giường đi đến cửa biệt thự để trấn an bạn tốt đã tức muốn hộc máu: “Thanh Hoa, tớ tới đây!”

“Nam Phương!” Đỗ Thanh Hoa nhìn thấy bạn tốt, sự tức giận đều mất: ‘Cậu đã trở lại!”

Minh Vi và Minh Phúc đang canh giữ ở cửa thấy thế vội vàng mở cổng ra, người trước nhỏ giọng xin lỗi: “Cô ba, thực xin lỗi, khiến bạn của cô khó chịu.”

Trần Nam Phương liếc nhìn bọn họ một cái, hiểu rõ đây là Hà Minh Viễn ra oai phủ đầu, cũng chỉ có thể trầm mặc ứng phó.

Cô kéo chặt tay Đỗ Thanh Hoa: “Cậu nếu không muốn đi vào, chờ tớ đổi quần áo lại ra.”

“Tớ vào chứ! Đi đến trước mắt Hà Minh Viễn, khiến anh ta sáng sớm đã khó chịu!” Đỗ Thanh Hoa hầm hừ nói.

Trân Nam Phương cạn lời, nghĩ thầm hai người cứng đầu này ở chung một chỗ thì người khổ chính là cô.

Nhưng bạn thân muốn đi vào thì làm sao có đạo lý đuổi người ra bên ngoài chứ, cô dẫn Đỗ Thanh Hoa vào trong thì thấy Hà Minh Viễn đã xuống dưới, ngồi trên ghế ăn ở nhà ăn, ưu nhã như một bức tranh sơn dầu.

“Ánh mặt trời cũng ngăn không được sự tà ác của anh!” Đỗ Thanh Hoa tiến lên, hận không thể một chưởng đẩy ngã bàn ăn: “Ngày hôm qua vì sao anh không cho tôi đi đón Nam Phương!”