Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 242



“Đừng gọi tôi là ba.” Ông Hải gầm lên: “Tôi thật sự không gánh nổi đâu. Cô có muốn đi vào trong xem mẹ cô đã trở thành bộ dạng như thế nào rồi không?”

“Con… Con không muốn” Cô giùng giăng. Cô rất sợ sau khi vào trong đó, bà Hạnh sẽ nhào tới lột da rút gân cô thật: “Hà Minh Viên bảo con đến một chút thôi rồi về luôn.”

“Lại là Tổng giám đốc Viễn? Cô đừng tưởng răng tôi không biết người yêu cũ của cậu ta sắp về nước.”

Người yêu cũ của Hà Minh Viễn?

Trần Nam Phương không tưởng tượng nổi nhìn ông Hải, ông ta biết chuyện này thông qua Lý An sao?

Vậy thì có phải nghĩa là Ngô Hà sẽ sớm về nước thôi không?

Cô và Hà Minh Viễn sẽ phải rời xa nhau.

Trong lúc suy nghĩ, trong đầu Trần Nam Phương khẽ thoáng qua rất nhiều ý nghĩ.

“Vào thôi.” Ông Hải dắt tay cô, dùng một lực rất lớn, vốn dĩ không hề coi cô là người mà.

“Con không muốn! Ba buông con ra.” Cô cực kỳ sợ hãi, dùng một lực rất mạnh để trốn thoát vì đứa con trong bụng.

“Cô cứ chờ mà xem, hôm nay, kiểu gì tôi cũng phải dạy dỗ cô thật tốt.”

Trần Nam Phương bị vẻ dữ tợn của ông Hải làm cho vô cùng sợ hãi. Đầu óc cô trống rõng, trong đầu cô chỉ suy nghĩ được hai chữ “Chạy đi”.

Cô vung tay, đạp chân. Đột nhiên, cô cảm giác được sức mạnh đồn lên người mình được buông lỏng, sau đó truyền đến âm thanh cơ thể người nào đó bị ngã uych xuống đất, kèm theo âm thanh kêu thét chói tai.



“Giết người! Giết người!”

Trân Nam Phương trơ mắt nhìn ông Hải bị ngã xuống cầu thang, cũng không để ý thấy bà Hạnh ở sau lưng đang kêu thét thảm thiết.

“Mày đáng chết lắm.” Bà Hạnh hung hăng đưa tay đẩy cô hai cái: “Tao phải báo cảnh sát, để mày phải ngồi tù mọt gông.”

“Con không có.” Sự đau đớn trên cánh tay khiến cho cô tỉnh táo lại: “Con không đẩy ba xuống, là ông ấy tự mình ngã xuống.”

“Mày không đẩy sao? Ai mà tin?” Bà Hạnh rêu rao, vừa nói vừa muốn đẩy cô.

Cũng may lần này cô kịp thời phản ứng, lùi về phía sau hai bước. Còn bà Hạnh thì bởi vì cơ thể không linh hoạt nên trực tiếp bị ngã nhào về phía trước.

“Con nhóc chết tiệt này, con nhóc chết tiệt.”

Trần Nam Phương không để ý tới bà Hạnh, cũng lười để ý đến bà ta. Cô bước nhanh xuống lầu nhìn ông Hải bị ngã xuống cầu thang vẫn còn đang hôn mê.

Nhưng dường như ông ta không hề chảy máu, cô cũng không dám làm bừa mà vội vàng rút điện thoại di động ra gọi cấp cứu.

“Mày muốn chạy trốn à? Đừng hòng.” Bà Hạnh hét lớn một tiếng giơ tay, định đập thứ gì đó vào người Trần Nam Phương.

“Mợ ba, cẩn thận!” Minh Phúc nhanh tay nhanh mắt, vội vàng kéo Trần Nam Phương ra.

Sau đó, chỉ nghe được một tiếng “bịch”. Món đồ đó bị bật vào tường rồi băn ngược lại lên mặt của ông Hải, cuối cùng mới rơi xuống đất. Đó chính là miếng ngọc Quan m.

Trân Nam Phương vẫn nhớ, đây là miếng ngọc mà bà Hạnh vấn luôn đeo trên cổ. Không ngờ rằng hôm nay, bà ta lại dùng miếng ngọc đó để tấn công cô, có thể thấy rằng, bà ta cực kì uất hận cô.