“Vân Nhã!” Một thanh âm còn sắc bén hơn của cô ta đụng vào màng nhĩ, Đặng Liên xuất hiện, hung hăng trừng mắt nhìn cháu gái của mình: “Không ngoan ngoãn ở trong phòng, chạy đến nơi này làm gì?”
Đặng Liên không để ý cô ta, mà nhìn về hướng Trần Nam Phương, ngoài cười trong không cười nói: “Nam Phương à, mấy ngày này con phải chịu uất ức rồi, Minh Viễn nhà chúng ta quá bận rộn.”
Đối với lời nói của Đặng Liên, Trần Nam Phương cảm thấy nghe thế nào cũng đều là đang bào chữa cho Hà Minh Viễn.
Lại thêm mối quan hệ với Đặng Vân Nhã, sự hả hê trong lòng càng lộ ra.
Nhưng cô không nói gì, vẻ mặt đờ đân.
. Ngôn Tình Sủng
“Con yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ đem bất bình của con nói cho Minh Viễn.” Đặng Liên lại nói: “Để cho nó không phải chỉ luôn để ý ở bên ngoài…
Này, con xem mẹ đang nói cái gì đây, thế nhưng con là do nó cưới hỏi đàng hoàng đó, người được đặt trong đáy lòng.”
Lời này tuy giả dối đến cực điểm, Đặng Vân Nhã cũng lười nghe, cô ta kéo tay Đặng Liên: “Dì, chúng ta mau trở về đi, hôm nay rám nắng như vậy sẽ không tốt đâu.”
Nói xong, hai người cùng nhau rời đi.
Trần Nam Phương đứng tại chỗ, trong lòng chua xót, cô không ngốc, đương nhiên biết bản thân mình tại sao lại như vậy.
Nhưng cô không có cách nào đối mặt với tình cảm của mình dành cho Hà Minh Viễn, bọn họ rõ ràng là kẻ thù truyền kiếp, hơn nữa người cô nên yêu là Dạ Hành, hiện tại làm sao ngược lại lại động tâm với anh?
“Không, không được…. Cô nói thâm trong lòng, bước nhanh trở về.
Biết được chân tướng cô làm sao cũng ngồi không yên, Trần Nam Phương áp chế nửa ngày vẫn nhịn không được đi tìm bà Diêu, trong lòng cô nghĩ những lời ngăn cản cô, khuyên bảo cô sau này cô đều sẽ ngoan ngoãn ghi nhớ.
Nhưng không ngờ tới bà Diêu và dì Cầm đều không ở đó.
Trân Nam Phương trong phút chốc rời đi, cơ thể thành thật rời khỏi nhà cũ, đi thắng tới tập đoàn Kim Địa.
May mà nhà cũ của nhà họ Hà nằm ở vùng ngoại thành, chờ đến khi cô đến tòa nhà Kim Địa đồ sô, cảm xúc đã bình phục hơn phân nửa, nhìn tòa kiến trúc cao chót vót, cô bỏ cuộc rút lui.
“Hà Minh Viễn anh ấy nhất định là đang tức giận, anh ấy sẽ không muốn gặp mình đâu.” Trong lòng cô quanh quẩn các loại suy nghĩ: “Anh ấy không điều tra quá khứ của mình đã là tốt rồi, mình lại có lí do gì để chất vấn tình yêu của anh ấy đây.”
Trần Nam Phương ngồi trên cái ghế ở quảng trường, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng: “Bé yêu, mẹ xin lỗi con….”
Thật sự không biết sau này cuộc sống của bé yêu trong hoàn cảnh gia đình không có tình yêu sẽ như thế nào?
“Nhưng mẹ đảm bảo với con, mẹ sẽ yêu con, yêu con rất nhiều, cũng sẽ vươn lên, cho dù một mình mẹ nuôi con, cũng sẽ không khiến con chịu ủy khuất.”
Một mình nuôi con?
Cô nhắm mắt, hóa ra trong tiềm thức của cô sớm đã tính toán như vậy.