.. Mặt Nam Phương đỏ lên, tim đập nhanh, mọi tức giận trước đây đều biến mất, còn ngại ngùng lẩm bẩm: “Nói bừa!”
Hà Minh Viễn nhìn dáng vẻ của cô liền bị trêu chọc cho toàn thân căng lên, mấu chốt là cô gái này không mảy may biết gì, bởi vì nhớ đến Thanh Hoa lại không để ý đến anh rồi. . truyen bjyx
“Thanh Hoa cậu làm sao có thể loạn động được?”
“Thanh Hoa, đợi tớ lúc đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra cho cậu thật tốt.”
“Thanh Hoa… Nam Phương đột nhiên im lặng, bởi vì bị một người nào đó nhét vào trong xe: “Hà Minh Viễn, em cũng muốn ngồi cùng xe cứu thương với Thanh Hoa, cậu ấy là người bệnh, chân tay Ôn Tứ Hiên thô kệch, đừng làm đau cậu ấy.”
“Không được!” Anh không những không đồng tình, còn ra lệnh cho Minh Phúc chốt cửa xe lại, kéo cô trở lại.
Trân Nam Phương nhìn khuôn mặt đang dần được phóng đại trước mắt, nhanh chóng ngả người ra phía sau: “Anh… anh đừng giở trò với tôi! Anh không sợ mất mặt, nhưng tôi sợ a!”
“Sợ cái gì?” Hà Minh Viễn giả vờ không hiểu, con ngươi đen nhánh giống như lông vũ lướt qua da thịt của cô, lướt qua vết xước đỏ tươi, đồng tử đột nhiên co rút lại.
“Vợ à, em đang nghĩ gì thế?”
Hà Minh Viễn miệng đang nói, bàn †ay nhanh chóng lấy ra khỏi hộp thuốc mà Minh Phúc vừa đưa tới một miếng bông cồn, xử lý vết thương cho Nam Phương.
“AI” Cô đau đầu nghiêng sang một bên, đúng lúc này nhìn thấy bóng dáng cô đơn yên tĩnh bên cửa kính xe, tức khắc, cơ thể liền cứng lại.
Lúc nãy tình cảnh quá là hỗn loạn, sau đó lại lo lắng cho Đỗ Thanh Hoa, cho nên đã trực tiếp bỏ qua Trịnh Hoàng Phong, anh ấy rõ ràng là đến để giúp đỡ mình, nhưng lại quên mất nói câu cảm ơn với anh ấy.
“Ai ya..” Trân Nam Phương do bị đau mà định thần trở lại, ánh mắt có chút tủi thân nhìn về phía Hà Minh Viễn, anh ta cũng quá mạnh tay rồi: “Cái đó..Vấn là để tôi tự làm đi.”
Anh đã nhìn thấu những suy nghĩ trong đầu cô, càng nhìn thấy rõ hơn Trịnh Hoàng Phong đang đứng bên ngoài kia, không tự chủ được lại một lần nữa nổi giận.
“Trân Nam Phương, tôi cũng thật không ngờ cô cũng có bản lĩnh này.”
“Hưởng thụ xong rồi liền chuẩn bị đá tôi đi có đúng không?” Hà Minh Viễn khó chịu mở miệng.
Khóe miệng cô khẽ nhếch vài lần, cô chỗ nào thì có cái ý tứ này rồi, chẳng qua chỉ muốn chính mình tự tay làm mà thôi.
Không đúng, cô khi nào thì hưởng thụ rồi!
Anh đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, đột nhiên ép đến: “mặt cũng đỏ hết lên rồi còn không chịu thừa nhận là đang hưởng thụ sao? Vậy như thế nào mới tính là hưởng thụ đây? Lúc nấy ở trong phòng bệnh có tính không?”
Tâm trí của Nam Phương liền lướt qua những hình ảnh đầy kích tình ban nãy, khuôn mặt đã nóng lên như nóng một con tôm chín, vội vàng quay đầu đi không dám nhìn vào anh.
Tuy nhiên Hà Minh Viễn tuyệt không có bỏ qua cho cô, nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cô nhìn thẳng vào anh: “chỉ được phép nhìn tôi!”