“Không tin thì thôi.” Bảo vệ nhỏ giọng tiếp tục nói: “Hai ngày nay tôi gặp Tổng giám đốc Minh Viễn hai lần ở bãi đồ xe, bên cạnh anh ấy đều có một người phụ nữ đi theo, người phụ nữ đó vừa gầy vừa yếu, bước đi cứ như bước trên mây.”
“Anh nói là Tổng giám đốc Minh Viễn thừa dịp giữa trưa…”
“Xấu xa!” Bảo vệ nhỏ giọng mắng một tiếng: “Con mẹ nó tôi không hề nói gì cải”
Bảo vệ khác cười lên ha hả, dáng vẻ như đã hiểu ra gì đó.
Trân Nam Phương nghe thấy mà lòng bàn chân cũng đổ ra mồ hôi lạnh, cô không muốn tin tưởng lời của bên bảo vệ, thế nhưng trong đầu lại không tự chủ hiện ra hình ảnh khiến trái tim cô đau đớn.
“Tại sao cô lại ở đây?” Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn thật thà truyền đến.
Cô vội vàng quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Minh Sơn: “Tôi…”
Anh ta liếc mắt nhìn vào những người bên trong mới chỉ sang bên cạnh: “Qua bên kia nói chuyện đi.”
Trần Nam Phương đi theo anh ta, cô còn có thể cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên hóng chuyện từ rất xa, cô cố gắng xem nhẹ chúng. “Không phải cô ấy đã đến tìm cô rồi chứ?” Tạ Minh Sơn mở miệng đặt câu hỏi trước: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn cứu vấn thôi.”
“Ừm.” Trần Nam Phương gật đầu khích lệ: “Anh phải tiếp tục cố gắng, nhưng bên luật sư Diệp Anh vẫn cần cho cô ấy thêm chút thời gian.”
Anh ta tỏ vẻ không sao, chỉ ừ một tiếng.
“Vậy… Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Trần Nam Phương căng thẳng đến trong lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Trước kia anh ở đội 5213, có nghe nói đến người này… “
Đột nhiên cô yên lặng, bởi vì cô cũng không biết tên thật của Dạ Hành, thậm chí ngay cả họ cũng không rõ ràng.
“Ai chứ?” Tạ Minh Sơn cảnh giác lên, anh ta cứ như một con sói có cặp mắt sáng ngời đang chực chờ con mồi.
Trân Nam Phương yên lặng: “Tôi không biết anh ấy tên là gì, tôi chỉ biết bảy năm trước anh ấy đã chết ở đó.
Không đúng, có lẽ là bị thương nặng, anh… Có nghe nói đến người như vậy không?” Nói xong, cô xoắn xuýt lại mong đợi nhìn anh ta, ngay cả con mắt cũng không dám nháy vì sợ bỏ lỡ bất kỳ tin tức gì.
Tạ Minh Sơn nhíu mày thành một ngọn núi nhỏ: “Tôi chưa từng nghe nói đến người này.”
“Tại sao lại như vậy?” Trần Nam Phương há to miệng, mỗi một tế bào trên cơ thể đều lộ ra vẻ thất vọng: “Vậy anh có nghe qua đội 1352 không?”
Anh ta lắc đầu: ‘Không cóI”
“Tôi đã biết.’ Cô khẽ gật đầu: ‘Cảm ơn anh, tôi đi về trước.”
Lúc cô xoay người, Tạ Minh Sơn mở miệng: “Tại sao lại tìm một người như vậy? Anh ta có quan hệ gì với cô sao?”
Trần Nam Phương cười chua xót: “Là bạn bè tốt, anh nể mặt tôi là bạn mới của luật sư Diệp Anh mà đừng báo cáo chuyện này cho Hà Minh Viễn biết nhé.”
Sau khi Trần Nam Phương rời khỏi Tập đoàn Kim Địa thì đứng ở trong sân rộng, ngày mùa thu ánh mặt trời sáng rực rỡ cũng không thể chiếu vào trong ‘ lòng của cô. Mà cô cũng nghĩ không rõ lắm cô đau đớn và khổ sở, cuối cùng là bởi vì tìm không thấy Dạ Hành, hay là nghe thấy tin tức liên quan đến Hà Minh Viên và Ngô Hà.
“Nam Phương.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đẹp xuyên qua sương mù nhìn thấy gương mặt sạch sẽ của Trịnh Hoàng Phong, anh ta đang lo lắng nhìn cô.
“Cô sao thế? Tại sao lại khóc?”
“Tôi không tìm thấy anh ấy, Hoàng Phong, anh trai tôi nói anh ấy chưa chết, thế nhưng tôi phải đi đâu tìm anh ấy đây?” Trân Nam Phương khóc rít lên.
Anh ta khế thở dài bước về đằng trước một bước để giúp cô lau nước mắt: “Anh ta sẽ cảm nhận được sự nhớ mong của cô thôi.”
“Mùi vị của nhớ mong thật đắng.”
“Cuộc sống này thật quá khó khăn.”
Nước mắt của Trân Nam Phương lại chảy xuống: “Tôi không muốn sống một cuộc sống như vậy, tôi không chịu đựng nổi! Lúc trước anh ấy và tôi đã hẹn gặp nhau, một tuần trước vẫn tốt, nhưng tuần sau anh ấy lại xảy ra chuyện, làm sao anh ấy có thể xảy ra chuyện được?