Sao anh ấy lại có thể ôm Trần Nam Phương được, nếu Hà Minh Viễn nhìn thấy thì nhất định sẽ có chuyện long trời lở đất xảy ra.
Chỉ là… ai đó thực sự đã nhìn thấy cảnh tượng này.
“Hoàng Bách, em làm gì vậy?” Trịnh Hoàng Phong trừng mắt rồi tiếp tục bảo vệ cho Trần Nam Phương. Anh nhẹ giọng dõ dành: “Không sao, cô đừng sợ, cho dù đó là ba mẹ cô cũng không thể vô duyên vô cớ làm bị thương cô được.”
“Thật xin lõi.” Trần Nam Phương từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu. Cô vô cùng hối hận, cô không ngờ được Lý An sẽ gọi ba mẹ cô đến, cũng không ngờ được ba mẹ cô không thèm nghe cô giải thích mà đã ra tay đánh người.
“Giám đốc Viễn.” Ba Trần Nam Phương kêu lên một tiếng: “Trân Nam Phương, mày còn không nhanh chóng đứng sang chỗ của giám đốc Viễn đi”
Trân Nam Phương sợ tới mức như bị sét đánh vào người, thân thể cô cứng ngắc không nhúc nhích được. Sao Hà Minh Viễn lại tới đây?
“Có chuyện gì vậy?” Hà Minh Viễn đi tới như thần, ngón tay anh ta móc nhẹ một cái, kéo Trân Nam Phương vào lòng: “Hả? Bà xã?”
Hai chữ cuối cùng trong miệng anh ta có thể nói là nhẹ nhàng như nước nhưng rơi vào tai Trần Nam Phương thì chúng còn có sức mạnh hơn cả cuồng phong.
Trịnh Hoàng Phong đứng bên cạnh cũng ngây người, anh nhìn chăm chằm hai người trước mặt. Cô gái mà anh cố gắng bảo vệ từ nấy đến giờ lại là vợ mới cưới của Hà Minh Viễn sao?
“Minh Viễn, anh ra đây với tôi một chút.” Vẻ mặt Trịnh Hoàng Bách nhạt đi.
Hà Minh Viễn liếc mắt một cái rồi cúi đầu nói với Trân Nam Phương: “Chờ anh một chút, anh về ngay thôi.”
Buông cô ra rồi, Hà Minh Viên còn nói thêm một câu: “Em có mệt không?”
“Mợ ba, mợ ngồi đi.” Trợ lý đặc biệt của Trịnh Hoàng Bách là Trịnh Văn để ý nên đẩy ghế ra cho cô ngồi.
Hà Minh Viễn vươn tay nhéo mặt Trần Nam Phương mặt: “Ngoan nhé.”
Ngay khi Hà Minh Viễn và Trịnh Hoàng Bách biến mất ở cửa, mẹ cô đẩy cảnh sát ra và vội vàng chạy tới, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ: “Nam Phương, Lý An đương nhiên là cậu của con rồi, hôm nay cậu con lo lắng cho chuyện của anh trai con nên mới hành xử không suy nghĩ. Con đừng trách cậu con nhé.”
Sợ Trần Nam Phương từ chối, bà ta cầm tay cô: “Nam Phương, con hứa với mẹ đi. Người mà cậu con quan tâm nhất chính là anh trai con và con đấy.” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Ông ta không kiện con là được.” Cô nói nhỏ.
“Sao cậu con lại kiện con được?
Con là vợ của Hà Minh Viễn cơ mà.” Mẹ cô nhìn Cố Thất đang đứng bên cạnh.
Trân Nam Phương không nói gì nữa.
Cô biết mọi người đều đang hiểu lầm địa vị của cô trong lòng của Hà Minh Viễn. Vừa rồi anh ta chỉ đang diễn kịch mà đã đưa thân phận của cô lên tít tận mây xanh.
Cô nghĩ, chuyện này không biết nên buồn cười hay cảm thấy đáng thương?