“Tối nay cậu muốn ăn gì? Để tớ đi mua cho.” Đỗ Thanh Hoa thấy không ổn vì thế nên cô ấy tìm cớ ra ngoài.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn có Trần Nam Phương và Tạ Minh Sơn, cô lên tiếng trước: “Anh đến tìm tôi có chuyện gì? Là chuyện liên quan tới luật sư Diệp Anh sao?”
“Không phải!” Tạ Minh Sơn trả lời: “Tôi tới đây là vì có chuyện muốn hỏi cô.
Cô đang chờ.
“Cô… Trước đây cô chạy đến tìm tôi hỏi chuyện liên quan tới việc trong quân đội có người bị thương, người đó có quan hệ thế nào với cô thế?”
“Sao vậy?” Trần Nam Phương cảm thấy nghi ngờ, nhớ lại đoạn đối thoại trước đây của hai người. Lúc đó anh ta bảo mình không biết người đó, sao bây giờ lại đến đây hỏi như thế?
“Thật ra thì…” Tạ Minh Sơn thấp giọng nói: “Tôi…”
Anh ta đang muốn giải thích thì Lục Diệp Anh lại xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Sau khi nhìn thấy Tạ Minh Sơn thì lên tiếng chất vấn: “Sao anh lại có mặt ở đây?”
Anh ta chợt đứng dậy, sống lưng thẳng tắp. Nuốt xuống những lời vừa định nói ban nấy, bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi.
“Người này bị làm sao thế?” Lục Diệp Anh vô cùng tức giận: “Cho tới bây giờ vẫn chưa có lúc nào bình thường giống người được chút.”
Trân Nam Phương gãi đầu một cái, không biết nên tiếp lời thế nào, nhanh chóng tiếp lời bằng một câu nói mình vừa nghĩ ra: “Hai người đúng là thần giao cách cảm, đến thăm tôi cùng một lúc luôn nhỉ?”
“Thôi đi, tôi thật sự đến thăm cô mà. Lục Diệp Anh cũng không hề nói giúp chồng mình, mạnh miệng lên tiếng: “Còn anh ta tới đây là vì chuyện gì thì tôi không biết. Ôi, nói tới anh ta là khiến tâm trạng tốt của tôi đều bị phá hỏng.”
Trân Nam Phương cảm thấy hơi lúng túng, thế nhưng vần lên tiếng khuyên nhủ cô ấy: “Tôi cảm thấy mặc dù Tạ Minh Sơn có hơi ngốc một chút thế nhưng anh ấy thật lòng với cô đấy.
Trông dáng vẻ của anh ấy thì chắc hẳn là vân còn rất quan tâm đến cô.”
“Quân tâm cái gì? Gần đây, anh ta luôn để tôi một mình.” Lục Diệp Anh bất mãn lên tiếng: “Hỏi gì anh ta cũng không chịu nói, suốt ngày cứ nói bận.
Thật sự không biết một nhân viên bảo vệ nho nhỏ thì bận rộn được cái chuyện gì”
“Anh ấy… Có khi nào anh ấy đang phải làm chuyện gì khác không?” Trần Nam Phương suy đoán. Bởi vì cô thấy Hà Minh Viễn biết tới Tạ Minh Sơn vì thế anh chắc chắn sẽ không để phí một nhân tài đâu.
“Ai mà biết được!” Lục Diệp Anh không nghĩ sẽ nói tới chủ đề này, cô ấy nhanh chóng chuyển đề tài: “Nam Phương, cô đã khỏe hơn chưa? Chuyện của cô tôi cũng có nghe qua, có một số trang web cũng đã đưa tin, nói rằng gần đây tinh thần của ba nuôi cô không được tốt. Luật sư đang tìm cách để xin giảm nhẹ hình phạt, rất có thể ông ta sẽ được xử vô tội và được thả ra.”
“Thật không?” Trân Nam Phương nháy mắt một ái, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ đã bỏ công nuôi dạy tôi, tôi cũng không thể hận ông ta được. Được thả ra cũng tốt, bị bắt nhốt cũng được, đều do †ự mình ông ta gánh chịu.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ thế.” Diệp Lục Anh lên tiếng phụ họa: “Nếu cô cần tôi giúp gì thì cứ nói tôi một tiếng.”
Cô vui mừng gật đầu: “Cảm ơn cô.”
“Cô cứ khách sáo với tôi như thế làm gì?” Cô ấy thoải mái lên tiếng, sau đó trò chuyện với Trần Nam Phương thêm vài câu nữa, rồi mới quay lại chuyện của Tạ Minh Sơn: “Cô có cần tôi giúp cô hỏi về chuyện vướng mắc đó hay không?”