Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 502



Chương 502

Cô không hiểu nổi ý cậu ấy là gì, nhưng mà thấy có vẻ như đối phương cũng chẳng định giải thích cho cô hiểu, cô đổi sang một vấn đề khác: “Tôi vân chưa biết tên cậu nữa? Tôi tên Trần Nam Phương.”

“Nam Phương…”

Cậu con trai lẩm nhẩm cái tên, sau đó gãi đầu đáp: “Tôi là Tuấn.”

Cô còn tưởng mình nghe lầm, ngơ ngác hỏi lại cậu: “Cái gì Tuấn mới được?”

“Chỉ là Tuấn thôi.”

Trần Nam Phương chẳng biết nói sao, có cái tên nào tùy tiện như vậy chứ: “Thế họ của cậu là?”

Cậu con trai chỉ lắc đầu, trông không giống như đang giả vờ.

Cô cũng không bối rối quá lâu, cười nói: “Thế thì cứ gọi là Tuấn thôi vậy, à phải, cậu có nhớ người nhà mình không? Tôi có thể giúp cậu gọi cho họ.”

“Tôi tính đi Thâm Thành.”

Thiên bảo: “Nhưng lại không có tiền, người ta không cho tôi lên xe.”

Trân Nam Phương nhìn thấy Tuấn túng quân như vậy, thoáng cảm thấy đau lòng, lập tức rút hết tiền trong ví ra đưa cho cậu ấy: “Nè, cầm lấy mà dùng.”

“Tôi biết cô là người tốt mà, là người tốt giống cô ấy vậy.”

Thiên cười rộ lên, nói rằng.

Cô cũng cười rộ lên theo, bỗng võ gáy mình một cái: “Tôi còn phải tìm đồ nữa, thôi không nói chuyện với cậu nữa đâu.”

“Cô muốn tìm cái gì? Để tôi giúp cô.”

Thiên chủ động lên tiếng muốn giúp.

Trân Nam Phương nghĩ ngợi một hồi, xoay xoay di động, rồi lại giải thích với cậu ấy một hồi, hai người chuẩn bị phân công nhau ra tìm, nhưng vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh, Tuấn lập tức dừng bước, hô lên: “Không hay rồi!”

“Sao vậy?”

Cô còn chưa dứt lời, đã bị Tuấn nắm lấy tay, dắt cô chạy khỏi khu nhà: 1GQAU “Sẽ phát nổi Không đợi Trần Nam Phương phản ứng lại, chợt nghe thấy trên lầu truyền đến âm đùng đùng, lập tức thanh âm thủy tinh vỡ tan hoang vọng đến.

Trân Nam Phương ngẩng đầu lên nhìn, đúng là nhà của họ Trần!

Tại sao lại như vậy?

Nếu không có Tuấn, có phải bây giờ cô chỉ còn là một khối thi thể hay không?

“Cứu hỏa! Phải gọi cứu hỏa nhanh!”

Đây là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Trần Nam Phương, hai tay cô run lẩy bẩy mở di động ra: “Còn phải gọi cả cấp cứu, nhỡ đâu có người khác bị thương.”

“Hẳn là không có ai bị thương đâu.”

Thiên đáp chắc nịch.

Cô vừa gọi điện thoại thuật lại tình huống vừa nhìn qua cậu con trai đứng †rước mặt, giờ phút này cậu ấy hoàn toàn không giống một người có vấn đề về trí não, mà càng giống một chuyên gia trầm ổn hiểu rõ mười mươi.

Khoan đã, đầu óc có vấn đề?