Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 506



Chương 506

“Ô”” Cô gật đầu, ngập ngừng nói: “Thật ra hai ngày nay em còn gặp một người, nhưng cậu ấy là người tốt!”

Hà Minh Viễn liếc cô, môi mỏng mím chặt, chỉ chờ cô nói tiếp.

“Anh cho em xem ảnh của anh trai anh đi mà, em rất nghi ngờ người đàn ông đó chính là anh trai của anh.” Ánh mắt của Trần Nam Phương đầy tha thiết mong đợi nhìn anh: “Anh ta nói anh †a không nhớ nhà ở đâu, cũng không biết trong nhà có những ai, còn hỏi em mấy thứ kiến thức thường thức đơn giản trong cuộc sống, nhưng anh ta dường như có một sự nhạy cảm nào đó, trước khi vụ nổ xảy ra chính anh ta là người đã kéo em rai “

“Trần Nam Phương!” Khi nấy sắc mặt của người nào đó vừa tốt lên một chút thì bây giờ lại trở nên tối sầm: “Đàn ông, hả?”

“Có thể là anh trai của anh mà.” Cô sợ anh hiểu lâm, nên nhanh chóng vận dụng hết khả năng của mình để mô tả người đàn ông đó.

“Em nói thật sao?” Hà Minh Viễn dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của cô: “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”

“Hình như… Anh ta muốn đến Thâm Thành nên em đã đưa tiền cho anh ta.”

Giọng nói của Trân Nam Phương càng ngày càng nhỏ, mở to hai mắt: “Anh ta thật sự là anh trai của anh sao?”

Anh nhanh chóng gật đầu, vội vàng bảo Minh Phúc khởi động xe đi, sau khi xe chạy đến một con phố, anh lại nói: “Dừng xel”

“Sao thế?” Trân Nam Phương khó hiểu: “Anh nhớ đến điều gì sao?”

“Em tự mình trở về được chứ?” Hà Minh Viên lộ ra chút áy náy: “Đừng đi cùng anh.”

Cô ngỡ ngàng trong chốc lát, sau đó lập tức gật đầu: “Được, vậy anh mau đi GIIẾ Sau khi xuống xe, cô đứng ở ngã tư đường nhìn chiếc Bugatti dần dần biến mất, nhưng dường như cô cảm thấy hướng mà chiếc xe quẹo không phải là hướng đi đến Thâm Thành.

“Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Trân Nam Phương lắc đầu, hôm nay cô thật sự đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, tiếp đó cô liền gọi taxi về căn hộ đã thuê ở chung cư Hạnh Phúc.

Ngủ chập chờn cho đến khi Đỗ Thanh Hoa trở về.

“Nam Phương, cậu không sao chứ?

Sao sắc mặt của cậu lại kém như vậy?”

Cô sờ mặt mình: “Đâu có đâu? Có lẽ là liên tục năm mơ, nhưng không thể nhớ ra được gì.”

“Cái gì mà mơ với chả mộng, tớ bảo đảm tương lai của cậu đều sẽ là những chuyện tốt đẹp.” Đỗ Thanh Hoa tiếp tục an ủi: “Sớm biết hôm nay cậu đến, tớ sẽ không cho Trịnh Hoàng Bách đến đây rồi.”

“Hả?” Cô lờ mờ nói: “Có hai phòng, mình sẽ không làm phiền hai người đấy chủ: “Này!” Đỗ Thanh Hoa ngứa ngáy: “Cậu đang nói gì thết Tớ sợ cậu cảm thấy phiền khi gặp anh ta.”

Trần Nam Phương xin tha, bởi vì bản thân cô đã hiểu sai ý của Thanh Hoa, khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên.

“Được rồi, cậu đừng xấu hổ nữa, giữa bạn bè thân thiết với nhau lâu lâu đều xảy ra những chuyện như vậy.” Đỗ Thanh Hoa trái lại còn trở nên tùy tiện hơn: “Nói mới nhớ mấy ngày nay tên khốn Hà Minh Viên không ở nhà thì phải, cậu luôn ở một mình à?”

“Tớ…” Trân Nam Phương không có nói ra những chuyện mà mình đã trải qua, sợ bạn tốt lo lắng, chỉ đơn giản nói những điều mình nên nói: “Công việc kiểm toán của cậu ở bệnh viện Minh Tâm thế nào rồi?”

“Cũng ổn, nhưng đúng thật là có chút vấn đề.” Không đợi Đỗ Thanh Hoa nói xong, chuông cửa đã vang lên: “Đợi lát nữa nói với cậu sau, chủ yếu là do nhà họ Đặng thích lo chuyện bao đồng mà thôi.”

Trân Nam Phương gật đầu, cửa mở rồi mới phát hiện Trịnh Hoàng Phong cũng đến.