Lúc đầu là anh không muốn đi, anh chỉ muốn một giây cũng không muốn rời khỏi Trân Nam Phương, nhưng Đỗ Thanh Hoa cứ như hồn ma không tiêu †an, còn nhìn chằm chăm vào anh như một bóng đèn chiếu sáng và hỏi: “Anh sẽ không tức giận với Nam Phương phải không? “
“Cô Thanh Hoa! Cậu ba nhà chúng tôi sẽ không như vậy đâu.” Minh Phúc ngay lập tức trả lời, chỉ có trời mới biết là ngày Trân Nam Phương bị thương, cậu chủ nhà anh ấy giống như bị điên vậy.
Anh ấy đã đi theo Hà Minh Viễn lâu thế rồi mà cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy anh như vậy, có thể nói là điên cuồng!
Đau lòng vì mợ ba như thế, làm sao có thể tức giận với cô được đây?
“Hừ, ai mà biết được.” Đỗ Thanh Hoa tru miệng, cũng đi đến bên giường bệnh rồi ngồi xuống, giống như có đến chín con trâu cũng không kéo đi được.
Hà Minh Viễn liếc cô ấy một cái, nói với Minh Phúc: ‘Sắp xếp tốt việc ở đây GÌI Sau đó anh đi ra khỏi phòng bệnh, đi đến phòng nghỉ VỊP dưới tâng, nhìn thấy Hà Minh Kỳ đã chờ ở đó. Sau khi nhìn thấy anh, lập tức cười hỏi: ‘Anh ba bận rộn như vậy, còn có thời gian giấu cô dâu tôi sao?”
Chợt nghe thấy anh ta nhắc đến Ngô Hà, đôi mắt phượng của anh phủ băng, hung hăng híp lại: ‘Nhìn không ra anh đối với cô ta còn quan tâm như vậy đấy”
“Khó có nhìn ra được tâm tư mà.
Anh ba, tốt xấu gì tôi cũng có một vị hôn thê đã chết. Lần này không thể đi thêm một bước đi sai nữa rồi.” Hà Minh Kỳ giống như đang câu xin, nhưng trong giọng nói lại có không ít sự đe dọa.
Hà Minh Viễn liếc mắt nhìn qua: “Nếu còn đi sai nữa thì sao? “
“Anh ba, anh là đang có ý gì?” Hà Minh Kỳ lập tức muốn nổ tung: “Tôi mặc kệ mấy chuyện trong quá khứ, Ngô Hà đã gả cho tôi rồi, bà nội đều đồng ý. “
“Mấy chuyện về quá khứ là gì?” Anh hỏi ngược lại, giả vờ như không hiểu: “Bà xã của cậu thường xuyên phải đến chịu thẩm vấn ở đồn cảnh sát, nếu như cô ta không làm gì sai thì tất nhiên bọn họ sẽ tự thả cô ta ra thôi. “
“Đồn cảnh sát ư?” Hà Minh Kỳ không nghĩ tới, tin tức người của anh ta tìm được nói là Ngô Hà bị bắt đến bệnh viện, anh ta vốn tưởng răng bệnh tình của Hà Minh Vũ lại xảy ra tình huống gì, thật sự không ngờ ở giữa lại còn có chuyện khác.
Thân thể của anh ta đúng là không tOI”
“Nói xong rồi sao?” Hà Minh Viên trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén như dao.
Hà Minh Kỳ không hiểu sao lại sợ tới mức run lên. Khí thế của người anh ba này thật sự đã đến mức cao nhất rồi, không ai sánh bằng nếu không hạn chế thì chỉ sợ…
“Còn có việc gì nữa?”
“Không còn nữa.” Hà Minh Kỳ vội vàng khoát tay, dừng một chút lại nói một câu: “Tôi nghe nói anh cả đã trở về rồi, là thật sao? “
Ánh mắt Hà Minh Viên ảm đạm đi vài phần, anh biết lời này của đối phương không phải là đang hỏi, mà là đang truyền đạt ý tứ.
Anh cả muốn trở về nước, thật là đã không chọn đúng thời điểm rồi.
“Anh ba tôi đi đây.’ Hà Minh Kỳ bước nhanh ra khỏi bệnh viện, một cước đá vào đùi tên đàn em: “Đúng là một đám rác rưởi, làm cho tao mất hết cả mặt.”