“Tớ cũng không biết nữa, chẳng qua là chỉ cần nhìn thấy anh ta như vậy là tớ cũng đã cảm thấy không thoải mái rồi.”
Đỗ Thanh Hoa nằm sấp bên giường một lần nữa, ánh mắt trông nom nhìn bạn tốt: ‘Nam Phương à! Cậu có cảm thấy cái tên Ôn Tứ Hiên này đối xử hơi khác biệt với cậu không?”
“Cậu… Cậu đừng có mà nói nhảm!”
Trần Nam Phương tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại: “Anh ta…’ Suýt chút nữa thì cô nói ra thân phận thật sự của Ôn Tứ Hiên rồi. Nhưng vào một giây cuối cùng, cô vẫn cố gắng mà nhịn xuống mà chỉ nói: “Chỉ là anh ta có lòng tốt, hơn nữa cũng có thể đây là ý của Hà Minh Viễn.”
“Thôi đi…” Đỗ Thanh Hoa vuốt vuốt cằm: “Nếu thật sự là ý của Hà Minh Viễn, vậy tớ sẽ thật sự hoài nghỉ về chỉ số thông minh của anh ta, cậu có biết cái này gọi là gì không? “
Trần Nam Phương cũng không rõ nguyên nhân là gì.
“Dẫn sói vào phòng.” Nói xong, cô ấy cười khanh khách.
Trần Nam Phương đưa tay lên gõ vào đầu bạn tốt, kết quả lại đụng đến vết thương, đau đến hít hơi cũng khó.
“Được rồi được rồi, tớ không nói nữa, không nói lung tung nữa được chưa.” Đỗ Thanh Hoa nhận sai: “Tớ nói lung tung, ngoại trừ có một vài lúc rất khốn kiếp thì chỉ số thông minh của cậu ba nhà họ Hà vấn luôn rất cao, chắc chắn anh ta có thể cảm nhận được nguy cơ.”
“..” Trần Nam Phương không nói gì mà khóe miệng chỉ giật giật.
Nam Phương rất nhớ Hà Minh Viễn, nhất là từ khi cô nghe Ôn Tứ Hiên nói là anh tìm hacker thì cô càng nhớ anh nhiều hơn.
Nhưng mấy ngày liên tiếp cô đã không thấy anh đâu, cũng không biết là anh đang bận rộn chuyện gì.
“Nam Phương! Cũng không tệ nha.”
Đỗ Thanh Hoa đỡ Nam Phương đi lại hai vòng trên mặt đất: “Sức khỏe hồi phục rất tốt.”
Bản thân cô cũng vui vẻ, ít nhất vết thương không đau lắm, cũng không cần chuyện gì cũng cần người khác giúp đỡ: “Đúng vậy, mình cảm thấy rất thoải mái.”
Vừa dứt lời thì đã thấy cửa phòng bị đẩy ra, Hà Minh Viễn chậm rãi bước đi vào.
“Ôi! Đúng là khách quý nhỉ!” Đỗ Thanh Hoa mở miệng châm chọc: “Hiểu rõ tình huống thì biết cậu ba đến thăm vợ của mình chứ nếu không biết thì còn tưởng rằng mợ ba ở đây vì tổ chức một bữa tiệc.”
“Thanh Hoa!” Nam Phương trừng mắt nhìn bạn tốt một cái, không hy vọng lại xuất hiện điều không vui.
“Cô Thanh Hoa đi ra ngoài trước đi.”
Hà Minh Viễn thản nhiên mở miệng.
Đỗ Thanh Hoa cũng không muốn làm bóng đèn, nhưng không tránh được Nam Phương cũng khuyên cô đi ra ngoài nghỉ ngơi: “Tớ đi ra ngoài được, cậu nhớ chú ý thân thể, không thể để anh ta làm chuyện hồ đồ.”
Mặc dù cô ấy nói rất nhỏ câu cuối cùng nhưng vẫn làm cho Nam Phương đỏ mặt.
Cô nhìn về phía Hà Minh Viễn, theo bản năng cảm thấy anh có chút mệt mỏi, khuôn mặt đẹp trai tối tăm: ‘Mấy ngày nay rất bận rộn sao? Anh ngồi xuống và nghỉ ngơi chút đi, anh có muốn uống nước không?”
“Không cần.” Ánh mắt anh ta hung hăng động một chút rồi lại khôi phục bình thường: “Em mau ngồi đi, anh có chuyện muốn nói với em.”