“Cậu chủ…” Minh Phúc không đi, mặc dù biết đụng vào họng súng, nhưng vẫn phải đụng: “Nghe nói mợ ba muốn về Thâm Thành.”
Không đợi được anh trả lời lại, anh ấy lại nói thêm: “Một mình cô ấy đi, không có cô Thanh Hoa đi theo.”
Hà Minh Viễn nheo mắt lại, khí thế không nói được thành lời, nhưng người ta nhìn vào thì không thể hiểu nổi rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Bên này, sau khi Trần Nam Phương xuống xe, cô mờ mịt bước đi trên đường lớn, trong lòng vừa đau lại vừa chát.
Cô có cảm giác như mình đang bị kẹt ở một ngã tư đường, không biết nên đi về phía bên trái hay là bên phải, hoặc là nói cô muốn đi về bên phải nhưng lại còn có một con đường khác.
Hơn nữa những lời mà Hà Minh Viên nói về việc Hà Minh Vũ sinh bệnh, cô biết mục đích anh ta ly hôn, đơn giản là muốn “nhường” chính cô lại cho Hà Minh Vũ mà thôi.
Nhưng mà ai cho anh cái quyên để anh làm như vậy chứ?
Anh lại xem cô là thứ gì vậy?
Một thứ vật phẩm có thể nhường tới nhường lui hay sao?
“Khốn kiếp chết tiệt.” Cô hung dữ mắng một câu rồi giơ tay xoa xoa đôi môi sưng đỏ, nếu đã buông tay rồi thì còn chạy tới trêu chọc cô làm gì nữa chứ?
“Hay là nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.” Trần Nam Phương đưa ra quyết định cuối cùng, không thể trêu vào nhưng cô vẫn có thể trốn được mà.
Cô dùng thời gian nhanh nhất để thu dọn hành lý xong xuôi, quyết định cuối tuần sẽ đến Thâm Thành, về với thành phố mà cô vần luôn yêu thích, nơi cô đã từng sống lúc trước.
“Nam Phương! Tớ thật sự là không nỡ rời xa cậu.” Vẻ mặt Đỗ Thanh Hoa vô cùng đáng thương, cô ấy lại ôm châm lấy Trân Nam Phương: “Cậu cứ để tớ về lại Thâm Thành với cậu đi.”
“Không được! Từ Thâm Thành đến Kim Thành mất hơn hai tiếng đồng hồ đi đường, lúc nào cậu cũng có thể đến được hết, bất cứ lúc nào tớ cũng có thể quay về mà.” Trần Nam Phương cũng không thể giữ bạn tốt ở bên cạnh mình, cô không thể chia rẽ một mối nhân duyên tốt đẹp được.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Cô gõ nhẹ một cái vào đầu của người bạn tốt: “Dù sao thì cậu cũng phải cho tớ một cơ hội để chứng minh rằng tớ vẫn có thể sống thật tốt chứ, có đúng không?”
Đỗ Thanh Hoa hừ hừ, cô ấy thấp giọng mắng vài câu: ‘Đều là lỗi của tên khốn kiếp họ Hà.”
Trân Nam Phương giả vờ như không nghe thấy, cô nhìn về phía Trịnh Hoàng Phong cũng đến giúp đỡ: “Anh cải Mọi người thật sự không cần phải lo lắng cho em đâu, anh xem em vấn còn có thể thuê được căn nhà của chủ nhà lúc trước, nói rõ rằng em vấn có chút ít quan hệ tốt đẹp ở đây mà.”
Khuôn mặt hơi nhuộm đầy khói lửa trong xã hội lộ ra vver đau lòng mà lại tự trách, anh ta muốn nói rồi lại thôi.
Cô cũng đoán được ý nghĩ của anh ta, anh ta cũng muốn trở lại Thâm Thành giúp cô, nhưng sao cô lại có thể đồng ý được chứ, cô lập tức lên tiếng nói lảng sang chuyện khác: “Tớ đã tìm được việc làm rồi, trước tiên cứ làm nhân viên kế toán ở một công ty nhỏ một đoạn thời gian, sau đó từ từ tìm lại nhịp sống trước kia.”
“Cậu không trở về phòng làm việc Minh Phương làm sao?” Đỗ Thanh Hoa xoa xoa cằm: “Nơi đó vốn là của cậu mà.
Trần Nam Phương mím môi không nói, ban đầu phòng làm việc đó tên là QL, sau này lại bị Hà Minh Viên mua lại rồi đổi tên thành Minh Phương, dưới danh nghĩa của cô, nhưng mà cô lại không muốn đến đó một chút nào, bây giờ cô không muốn dính dáng đến anh dù chỉ là một chút xíu!