Cô không nghĩ nhiều, cầm lấy một chén uống một hớp, đưa chén còn lại cho Trịnh Hoàng Phong: “Hoàng Phong!
Anh uống nước đi, sau đó em đưa anh về”
“Anh không uống, anh không khát Nam Phương! Em nhận lời anh được không? Anh đảm bảo sẽ đối xử tốt với em cả đời, chắc chắn sẽ không bắt nạt em như Minh Viễn, sẽ không để em phải đau khổ và ấm ức.”
Trân Nam Phương thở dài, cô câm di động lên muốn gọi điện mới phát hiện trong khách sạn không có tín hiệu, cô muốn đi ra ngoài, thế nhưng…!
Cửa không mở ra được, nó bị khóa rồi!
“Sao lại thế này?”
Cô giật mình hét lên, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể khô nóng, cứ như có từng con kiến bò trong mạch máu vậy.
“Nam Phương à…” Trịnh Hoàng Phong cũng lảo đảo đi về phía cô, muốn vươn tay ôm lấy cô.
“Đừng… Anh đừng tới đây!” Trần Nam Phương muốn đẩy ra, thế nhưng cô không còn chút sức nào nữa, nhưng còn có một cảm giác ham muốn được tiếp xúc với anh tal Thật đáng chết!
Cô thậm chí muốn chết, ly nước mà cô vừa uống có vấn đề, chắc chắn ly nước đó đã bị người ta bỏ thuốc rồi!
“Ừm… Nam Phương… Anh thích em thật mà… Anh muốn… Em”
Toàn thân Trần Nam Phương run rẩy, trán cũng rịn mồ hôi, cô hít sâu một hơi, dùng hết toàn bộ sức mạnh đẩy Trịnh Hoàng Phong ra, lảo đảo nghiêng người lui vào một góc nhưng mà cảm giác xấu hổ kia vẫn đang nhấn chìm toàn thân của cô!
“Đừng… Không thể được.” Cô vẫn nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng không có phòng vệ sinh, thậm chí đến chỗ trốn cũng không có.
Mà Trịnh Hoàng Phong đang đi từng bước tới chỗ cô, hai mắt dân mê ly.
Âm ầm!
Trần Nam Phương bị từng làn sóng cảm xúc ập vào, uể oải dùng sức đập vào vách tường.
Cơn đau làm cho cô tỉnh táo hơn một chút!
“Trịnh Hoàng Phong! Anh đừng đến đây! Đừng có mà đến đây!” Cô mặc kệ máu tươi đang chảy trên trán, loạng choạng từ dưới đất đứng lên và hoảng hốt đập loạn xung quanh giống như một con ruồi nhặng không có phương hướng.
Nhưng mà trên trời dưới đất đều không có cửa!
“Hà Minh Viễn! Hà Minh Viễn! Anh đang ở đâu?” Trần Nam Phương khóc nấc lên nhưng nước mắt cũng không thể làm cho cô chống cự được tác dụng của loại thuốc đang ở trong cơ thể: “Tôi không muốn… Tôi cần…Hà Minh Viên…”
“Nam Phương! Em sao rồi?” Trịnh Hoàng Phong vươn tay lau máu trên mặt cô, nhìn thấy cô thế này thì hình như anh ta tỉnh rượu một chút, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, sau đó ánh mắt anh ta lại nhanh chóng trở nên mê mang, cũng càng ngày càng áp sát Nam Phương.
Cô muốn đẩy anh ta ra, nhưng trên người không còn chút sức lực nào, hơn nữa ngược lại thân thể cứ có cảm giác muốn đến gần anh ta thêm chút nữa.
“Không cần… Tôi cần Minh Viễn…”
Nam Phương chậm rãi nhắm mắt lại thì thào.
Có một tích tắc cô đột nhiên mở mắt ra, trừng mắt nhìn thắng vào mặt người đang ở đối diện mình.