Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 578



Chương 578

Nam Phương vừa khóc vừa giấy giua: ‘Buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi!”

Cô không muốn anh ấy nhìn thấy mình như vậy!

“Tối hôm qua em đã bằng lòng là sẽ không giận anh.” Anh thở dài, không ngờ cô lại mâu thuẫn với mình như vậy: “Tối hôm qua…”

“Tối qua… Cô ngắt lời anh, sợ hãi hỏi: ‘Là anh sao?”

Nam Phương nhỏ giọng run rẩy, giọng điệu tràn đầy vẻ sợ hãi và sự chần chờ làm cho trái tim của Hà Minh Viễn vô cùng đau đớn.

Người phụ nữ bé nhỏ của anh ta cho rằng tối qua có một người khác đã làm chuyện đó với cô sao?

Cho nên cô mới tự tổn thương mình như vậy à?

“Là anh!” Anh lớn tiếng khẳng định: “Nam Phương! Đêm qua là anh, từ trước đến giờ cũng chỉ có một mình anhI”

Nam Phương xoay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt anh giống như rất sợ là anh đang lừa gạt cô.

Hà Minh Viễn nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô giống như nâng niu một vật báu vô cùng quý giá trên đời và cho cô một cái hôn nồng nàn tràn đầy tình cảm: “Thật sự là anh.”

Cô lập tức gào khóc thật to, tiếng khóc tràn đầy oan ức, gần như đôi chân không thể đứng vững.

ˆ Anh bảo vệ người trong ngực, vừa chạm vào da thịt lạnh như băng của cô, anh vội vàng mở nước ấm và để vòi nước phun về phía hai người.

Hà Minh Viễn dùng khăn tắm quấn quanh người cô, nhanh chóng đặt cô lên trên giường và ôm cô, Nam Phương khóc hồi lâu mới tỉnh lại…

“Tối hôm qua Nam Phương liên tục gọi tên anh nhiều như vậy, đặc biệt tràn đầy tình cảm, để cho người nghe…”

Anh cố ý tạm dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: ‘Đặc biệt phấn khởi.”

“Anh…” Cô nghiêng đầu, giọng nói nghẹn ngào, mặt đỏ tim đập nhanh.

Mặc dù không nhớ chính xác, nhưng dù sao cũng có một chút ấn tượng về những hình ảnh điên cuồng đó.

“Có đau không?” Hà Minh Viễn giơ tay sờ sờ vết thương trên trán cô: “Lại nghĩ tới Trịnh Hoàng Phong à?”

“Không có.” Lúc đó cô chỉ muốn tỉnh táo và chạy trốn.

Anh lại hiểu lầm, ôm lấy bả vai cô và nói một cách nghiêm túc: “Sau này mặc kệ trong tình huống nào cũng phải sống thật tốt, phải an toàn đứng trước mặt anh, điều này quan trọng hơn so với bất cứ chuyện gì khác.”

Nam Phương ngơ ngác sững sờ nhìn anh một lúc.

“Nếu thật sự xuất chuyện gì không thể khống chế, anh cũng không quan tâm.” Trên gương mặt đẹp trai của Hà Minh Viên đầy vẻ kiên định chưa từng thấy: “Anh chỉ cần nhìn thấy em an toàn là tốt rồi.”

Cô lại rơi nước mắt vì lời nói thân thiết này.

“Anh đã biết trong lòng của Nam Phương đều là anh.” Anh ôm chặt lấy cô: “Khi em sợ hãi gọi tên anh, khi em động tình cũng gọi tên anh, tất cả đều gọi tên của anh.”

Anh hôn lên vành tai của: ‘Nam Phương! Anh sai rồi! Anh xin lỗi.”

“Sau này anh cũng sẽ không buông tay ra, mặc kệ vì ai, vì chuyện gì thì anh cũng sẽ không bao giờ buông tay.’ Lúc này Nam Phương mới hiểu được anh xin lỗi là vì anh đã đưa ra chuyện ly hôn, không khỏi lại cảm thấy vô cùng ấm ức, cuối cùng chỉ năm trong lòng anh và khóc nức nở, không nói ra nửa chữ.

Hà Minh Viễn ôm lấy cô và nói rất nhiều, nói đến khi cô ngừng khóc và hoàn toàn ổn định cảm xúc mới thôi.