Bốn mắt nhìn nhau, lóe một tia sáng bốc cháy lên và sau đó nhanh chóng vụt tắt.
Ngay khi anh ta chuẩn bị đứng dậy, Đỗ Thanh Hoa hét lên một tiếng: “Không đúng, làm thế nào anh biết những chuyện này? Tôi lớn tuổi hơn anh nhưng tôi không có một chút ký ức nào, sao anh lại có thể có được?”
“Có lẽ não của tôi tốt hơn cô.”
“Không thể nào!” Đỗ Thanh Hoa tức giận đến nâng eo đứng dậy: “Đây là thái độ của anh khi đang nói chuyện với chị của mình sao?”
“Nếu chị gái của tôi dịu dàng như Trân Nam Phương hoặc thông minh như cô ấy, tôi đã không có thái độ này.”
“Ai < Trần Nam Phương vội vàng khuyên can, lại liếc nhìn Ôn Tứ Hiên một cái: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường…”
Sau đó, cô quay lại nói với bạn thân của mình: “Thanh Hoa, lý do Ôn Tứ Hiên giúp tớ trước đây là vì cậu đấy. Anh ta muốn nhận cậu là chị gái, có thể gần quê hương nhát gan nên mới chậm trễ, hai người có chuyện muốn nói nên nói với nhau.”
“Không có, tôi đi về trước.” Ôn Tứ Hiên nói rồi rời đi.
“Này!” Trần Nam Phương vô võ tay bạn mình: “Anh ta có thể đang xấu hổ, tớ sẽ nói chuyện lại với anh ta.”
Đừng để anh ta rời khỏi Thâm Thành, sáng mai tớ sẽ cùng anh ta đi xét nghiệm DNA”
Cô gật gật đầu và đổi theo Ôn Tứ Hiên: “Anh có phải hay không còn có điều gì chưa nói? Hay có một số thông tin anh biết mà không thể nói cho Đỗ Thanh Hoa nghe? Liệu sự thất bại trong kinh doanh của nhà họ Ôn có liên quan gì đến nhà họ Trịnh sao? Hay với nhà họ Hà?”
Anh ta cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt lấm tấm những chấm nhỏ như ngôi Sao.
“Phương, hai người đang làm cái gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, cảm giác rõ ràng là không vui.
Trân Nam Phương rùng mình một cái, quay đầu lại nhìn thấy Hà Minh Viễn đang đi về phía mình với khuôn mặt u ám, trong mắt mang theo cảnh cáo nhìn về phía Ôn Tứ Hiên.
“Minh Viễn” Cô đi lại đón anh: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Anh không nói lời nào, cũng may anh về sớm, bằng không thì mới vừa đuổi Trịnh Hoàng Phong đi, lại có một đối thủ cạnh tranh muốn thổ lộ.
“Em đang nói chuyện với Ôn Tứ Hiên, anh ta là em trai của Đô Thanh Hoa” Trần Nam Phương giải thích, quay người lại: “Đúng rồi, Đỗ Thanh Hoa vừa nói là ngày mai sáng sớm, cậu ấy muốn xét nghiệm lại lần nữa, đừng bận tâm, cậu ấy quá kích động cho nên không thể tin được. “
“Không có việc gì, tôi sẽ không so đo với chị gái của tôi.” Nói xong, Ôn Tứ Hiên phất tay rời đi.
Trân Nam Phương liếc nhìn Hà Minh Viễn một cái, kéo lấy cánh tay của anh: “Sao anh lại hung dữ như vậy?”
“Ai bảo bà xã của anh quá xuất sắc, luôn có một đám người rình rập săn đón em.”
“Anh nói vớ vẩn gì đấy!” Cô cau mày: “Ôn Tứ Hiên thực sự là em trai của Đỗ Thanh Hoa, em đã đọc qua bản báo cáo xét nghiệm DNA rồi.”
Sau khi suy nghĩ một chút, cô lại nói: “Bọn họ vốn là con của nhà họ Ôn ở Thành phố Thụy, anh đã từng nghe qua nhà họ Ôn chưa?”
Cô thấy ánh mắt Hà Minh Viễn lóe lên, nhưng anh không trả lời câu hỏi này, chỉ năm lấy tay cô, siết chặt ngón tay.