“Dì Tuyết!” Đỗ Thanh Hoa đứng dậy bước nhanh tới, hốc mắt ửng đỏ nói: “Dì đừng quan tâm chuyện của con và anh ấy, thân thể dì quan trọng hơn, nếu việc chia tay tốt cho anh ấy, con sẽ chấp nhận!”
Đặng Mai Tuyết võ võ đầu Đô Thanh Hoa: “Đứa bé ngốc, khiến con phải chịu oan ức rồi.”
Sau đó, bà ngẩng đầu, không nhìn về phía Trịnh Hoàng Sơn, nói lại lời vừa nấy nó: “Tôi và ông ly hôn đi.”
“Ly hôn? Không có cửa đâu!” Trịnh Hoàng Sơn giống như phát điên, thong thả bước đến: “Đặng Mai Tuyết, tôi nói cho bà hay, cả cuộc đời này đừng nghĩ có thể thoát khỏi gia đình tôi!”
“Không phải ông thích người khác sao? Tôi nhường ông cho người khác đấy!”
Tiếng nghiến răng giận giữ quanh quẩn trong phòng, mãi lâu sau cũng không tan biến.
Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa sợ mọi chuyện sẽ rắc rối hơn, vì thế khuyên can và đưa Đặng Mai Tuyết ra khỏi quán cà phê, sau đó Hà Mộc Y cũng đi theo ra ngoài.
“Bà Trịnh, cho dù bà có không thích tôi, việc xấu trong nhà cũng không cần rêu rao bên ngoài làm gì.” Cô ta cong môi, hơi giễu cợt: “Bà chất vấn chú Trịnh không để ý đến con trai, bà lại hành động tùy tiện như thế chẳng phải sẽ khiến Hoàng Bách anh ấy sẽ đau lòng và khó xử sao?”
“Cô câm miệng cho tôi!” Đỗ Thanh Hoa quát lớn: “Dù sao cô cũng là bê dưới, cô có tư cách gì lên giọng dạy dỗ dì Tuyết chứ?”
“Cô Đỗ, tôi quên không nói, tôi và Hoàng Sơn là thanh mai trúc mã từ bé, cô không thể chia cắt chúng tôi được, vì thế cô nên tác hợp cho chúng tôi thì hơn” Giọng điệu của Hà Mộc Y vẫn thản nhiên, nhưng không thể không nói tới sự lo lắng trong lòng, cô ta quay sang Đặng Mai Tuyết nói: “Bà Trịnh, bà biết rõ trong lòng là tôi đang dạy dõ bà, bà vẫn muốn nhân cơ hội này đạt được mục đích chính mình ư”
Đặng Mai Tuyết run lên.
Trần Nam Phương vội vàng bước lên đỡ lấy bà: “Dì Tuyết cẩn thận… cô Hà, sao cô có thể nói hùng hồn như vậy chứ? Chẳng phải cô cũng là ngư ông đác lợi sao?”
Hà Mộc Y nhìn Trân Nam Phương thật sâu, sau đó cao ngạo rời đi.
Cơ thể Đặng Mai Tuyết run run, ngã vào người Trần Nam Phương.
“Dì Tuyết…” Cô và Đỗ Thanh Hoa đồng thời kêu lên: “Thanh Hoa, chúng ta mau dìu dì Tuyết qua quán trà bên kia ngồi đi.”
Ngồi xuống ghế, Đặng Mai Tuyết mới hồi phục được chút sức lực, sau đó lên tiếng nói: “Thanh Hoa, thật xin lỗi con! Dì trước kia không hề biết con bé Mộc Y kia có thể trở về.”
Ngụ ý chính là Trịnh Hoàng Bách trước kia đã qua lại với Hà Mộc Y.
“Không sao đâu ạ” Đỗ Thanh Hoa giả vờ tỏ ra kiên cường, cố để giọng mình thật nhẹ nhàng, thoải mái nói: “Chuyện tình cảm nên để thuận theo tự nhiên, không hợp thì nên bỏ đi, con cũng không phải là người đầu tiên bị như này.”
Chỉ có Trân Nam Phương biết mặc dù xưa nay cô ấy luôn mạnh mẽ, nhưng một khi cô ấy tỏ ra kiên cường, chứng †ỏ rằng trong lòng còn rất để ý đến.
“Thanh Hoa, con có thể nghĩ như vậy thì thật tốt.” Đặng Mai Tuyết vui vẻ: “Dì sợ Hoàng Bách… Tóm lại dì biết con là đứa trẻ ngoan, đừng để bị chịu oan 0G 3M Tâm khoảng nửa giờ sau, Đặng Mai Tuyết rời đi, Trần Nam Phương mới ôm lấy vai Thanh Hoa, nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Có chút khó chịu.” Cô ấy cúi đầu nói, sau đó nhanh chóng ngẩng lên: “Nhưng không khó chịu nhiều, tớ vẫn còn một người em trai mà.”
Nhắc Tào Tháo tới là Tào Tháo tới liền!
Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa quay người lại đã thấy Ôn Tứ Hiên đứng ở phía sau, yên lặng không một tiếng động nhìn các côi “A, cậu tới khi nào vậy? Đến đây mà không biết lên tiếng sao?”