Cô đặt tay lên đùi anh “Anh ta không thể cứ thế mà chia tay được? Tốt xấu gì cũng phải tự mình nói ra chứ.”
“Anh ta sẽ tự nói.”
“Cho nên anh ta thực sự muốn xác định quan hệ với Hà Mộc Y sao?” Trân Nam Phương bĩu môi “Thời gian trước Đồ Thanh Hoa nói là hai người đã thành một cặp, chẳng nhẽ chỉ là chơi đùa hay sao?”
Hà Minh Viễn cúi đầu liếc nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Trần Nam Phương, cách nơi nào đó chỉ còn một chút.
Mà cô gái nhỏ bởi vì tức giận mà hoàn toàn không để ý.
“Anh nói chuyện với tôi, Hà Minh Viễn anh nói cho tôi, bác sĩ Bách không phải loại người như vậy.” Trần Nam Phương lại đi đến cạnh anh, “Anh ấy trước kia còn hỏi tôi, tại sao bây giờ lại đi đùa bốn tình cảm của người khác?”
“Anh ta hỏi em?”
Trân Nam Phương sững sờ sau đó hừ một tiếng, cô sẽ không tin Hà Minh Viễn không biết?
“Tóm lại, nếu như anh ta làm tổn thương Thanh Hoa, em, em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh tai”
Anh nhẹ nhàng đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ xinh của cô, nhanh chóng giúp cô vén tóc ra sau tai cô: “Chuyện tình cảm thực sự rất khó nói.”
“Anh đang nói giúp anh ta?” Trân Nam Phương không tưởng tượng nổi, “Em biết các anh là cùng một phe, giá trị quan cũng giống nhau, lúc nào cũng kiếm cớ.”
“Ừ?”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.
Cô hất tay anh ra, Đừng có ừ, em nói đúng sự thật.”
Đối với tổn thương của người khác, một câu “Rất khó nói ‘ liền xong chuyện sao?
“Chưa nghĩ ra tại sao phải bắt đầu?
Nếu bắt đầu làm sao có thể tùy tùy tiện tiện kết thúc?” Cho răng người khác đều là người máy vô tâm hay sao?
Hà Minh Viên nhìn chăm chăm khuôn mặt của cô, đưa tay ôm người vào lòng, anh biết phải dùng bao nhiêu may mắn mới có thể gặp được cô, anh nhất định sẽ không để anh và cô gái nhỏ này tùy tiện kết thúc.
“Anh sẽ khuyên nhủ cậu Bách.” Anh thở dài nói.
“Anh sẽ khuyên anh ấy?” Trân Nam Phương kinh ngạc vui mừng bật người dậy.
Chợt nghe được người nào đó rên lên một tiếng, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện cô tay lại đè ở..
” Ây, thật xin lỗi!” Tay cô giống như bị điện giật vội nâng lên, mặt mũi đỏ bừng, ‘Em không cố ý.”
“Anh biết.”
Cô cười một tiếng, hôm nay anh phá lệ, dễ nói chuyện.
“Nhưng mà trêu chọc anh như vậy thì phải chịu trách nhiệm.” Anh đặt bàn tay lên chiếc eo nhỏ nanh của cô, “Không thể trốn được.”
“Anh” Trần Nam Phương yên lặng, chỉ biết anh tùy thời tùy chỗ đều có thể không đứng đắn như vậy.
Hà Minh Viễn đáy mắt mang theo ý cười, nhẹ giọng nói với cô, “Đừng lo lắng, chờ một chút.”
Rất nhanh xe đã đi qua đại lộ rợp bóng cây, dừng lại trước một tòa biệt thự màu trắng, hai hàng người giúp việc đang đợi ở cửa.
“Đây là đâu?” Trân Nam Phương không hiểu hỏi, ‘Anh đưa em tới đây làm khách?”