Thời gian trôi qua rất nhanh, tuần tiếp theo với Trân Nam Phương là cuộc sống tựa hồ một đường kẻ đi qua ba điểm.
Đi làm, về nhà, đến thăm Đỗ Thanh Hoa.
“Cậu không tiếp tục quản lý việc thẩm kê ở bệnh viện Minh Tâm thật ư?”
Trần Nam Phương vấn không yên tâm mà hỏi.
“Làm gì phải quản?” Đồ Thanh Hoa hừm hừ, tuy là tiền nhiều đấy nhưng mà cũng phải nhắm mà kiếm tiên một cách thư thái, ở đó rõ ràng không thể làm cho tớ thoải mái được.
Còn kiểu bực mình nữa!
“Huống hồ, cô nhân tình mới vào của người ta cũng không hẳn muốn để bạn gái cũ của chồng tương lai của mình làm việc ở đó.” Cô tặc lưỡi hai tiếng: “Tớ nói chuyện giống như là líu lưỡi vậy đó, có lẽ thôi đi.”
Trần Nam Phương nào ngờ cũng đồng tình: “Thế thì xin hỏi cậu đây làm thẩm kê ở Trung Tâm Mua Sắm Hà Lạc Uyển thế nào? “Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.
“Cực kỳ tốt.” Đỗ Thanh Hoa cười khanh khách: “Chỉ cần nghĩ tới trung tâm mua sắm này được giành giật về từ tay Hà Quảng Nghĩa là tớ thấy phê!”
“Chính là nói nhà đầu tư không lộ diện ở phía sau Trung Tâm Mua Sắm Hà Lạc Uyển và nhà họ Hà có khúc mắc?” Cô tò mò.
Đỗ Thanh Hoa lắc đầu: “Cậu đừng nói còn hơn, cho dù có là ông chủ hay nhà đầu tư giấu mặt đứng phía sau Trung Tâm Mua Sắm Hà Lạc Uyển, tớ đều không tra ra, có vẻ rất huyền bí.”
Trần Nam Phương xem các tài liệu có liên quan, đều không thu được gì.
“Thật sự hi vọng là một em trai trai non tơ, như vậy tớ mới có thể phô ra hết tài nghệ được.”
Bộp.
Trần Nam Phương cho bạn mình một phát ung não: “Cái đầu cậu đang nghĩ gì đấy?”
Đỗ Thanh Hoa che đầu, uất ức tội nghiệp mà nói: “Cậu chưa nghe qua cách tốt nhất để bù đắp những đổ vỡ tình cảm là yêu đương thêm lần nữa à?
Hiện giờ cậu chẳng qua là đang trong khoảng thời gian tạm lắng.”
“.
“Òa! Kia là mẫu nam phải không?”
Đỗ Thanh Hoa đột nhiên chỉ về phía trước mà nói: “Nam Phương cậu nhìn kìa.”
“Cái gì?” Trân Nam Phương nhìn thấy một bóng lưng, chẳng cảm thấy gì cả.
“Tớ thấy trong mắt cậu bây giờ chỉ toàn là tên khốn họ Hà, bị anh ta mê hoặc đến nỗi không còn thấy ai khác nữa rồi.” Đỗ Thanh Hoa kéo tay bạn hiền tiến về phía trước: “Đến tiệm đồng hồ đó xem sao.”
Hay thôi đừng đi?” Trần Nam Phương không muốn, nhưng lại không trái được ý bạn hiền.
“Ôi giời ơi, hàng ngon lại đơn giản cũng được đấy.” Đỗ Thanh Hoa viện một đống lý do, kéo cô vào hãng đồng hồ H: “Nam Phương cậu nhìn kìa, chính là tên đó.”
Trân Nam Phương nhìn về phía người con trai cao lớn, cơ thể và khí chất toát ra đích thị là một người mẫu nam, còn có giá trị nhan sắc của một ngôi sao màn ảnh. “ Có thể nói là hoàn mỹ” Trần Nam Phương háo sắc nói.
Cô vội vàng chọc chọc bạn hiền, thì thầm căn dặn: “Đừng nhìn nữa, bị người ta phát hiện thì xấu hổ làm sao!”
Tiếng nói vừa dứt thì có người bước đến gần, mẫu nam hơi hơi hất mày: “Đã phát hiện rồi.”