“Anh có mệt không?” Cô sờ lên khoé mắt anh: “Nhắm mắt nghỉ chút đi.”
“Tối qua vận động như vậy anh còn không mệt nữa là.” Bông nhiên Hà Minh Viễn cười tà ác: “Vừa nghĩ đến việc gặp mấy người đó, cảm thấy mình quá lãng phí thời gian.”
Dáng vẻ vừa vô lại vừa nghiêm chỉnh của anh làm cho Trần Nam Phương xấu hổ, cô vụng trộm liếc nhìn tài xế lái xe, may mãn là người này đang lái xe chăm chú.
“Không cho nói nữa, nghỉ ngơi.” Cô hờn dõi ra lệnh: “Em muốn bổ sung năng lượng.”
Cứ thế này mà đến nhà cũ thì sẽ rất hao tâm tốn sức.
Trần Nam Phương vốn đang nhắm mắt, chợt mở mặt ral “Minh Viễn, cẩn thận.”
Ngay cả Trân Nam Phương cũng không biết tại sao mình lại mở mắt ra.
Dương như có giọng nói ở trong một chốn âm u nào đó làm cô xúc động, cô vừa mở mắt thì thấy một chiếc xe đang lao về phía Hà Minh Viễn.
“Minh Viễn, cẩn thận.” Cô vừa hét lên vừa lao tới bảo vệ anh.
Đùng!
Cú va chạm mạnh ấy khiến đầu cô trở nên choáng váng.
Ngay sau đó cô bị ôm chặt và đè nặng, đập vào đôi mắt sâu thảm lạnh lẽo thấu xương của Hà Minh Viễn.
“Minh Viên!” Giọng Trần Nam Phương run rẩy, nhưng cô không quên lấy tay che chở cho đầu của anh: “Có chuyện gì thế?”
“Đừng lo, không sao đâu.” Anh trâm giọng nói, một tay anh nhanh chóng che mắt cô, một tay anh sờ eo cô.
Trân Nam Phương không biết gì cả, nhưng một giây sau cô liền bị chấn động, bởi vì cô nghe thấy một tiếng súng!
Sau đó thân xe lắc lư vài cái, rồi xung quanh hoàn toàn rơi vào im lặng.
“Nam Phương, không sao đâu.’ Hà Minh Viễn buông tay ra, nhưng cơ thể anh vẫn còn giữ nguyên tư thế đè lên cô, đôi mắt phượng nhau mày nhìn chăm chú.
“Anh…” Trân Nam Phương khàn giọng, nheo mắt nhìn cả người tài xế đều là máu ngồi xiêu vẹo trên ghế, cô sợ hãi theo bản năng: “Tài xế bị mua chuộc à?”
Anh không nói một lời, vẫn nhìn cô như cũ.
“Anh sao thế? Anh có bị thương không?” Cô căng thẳng đến mức run rẩy, tiếng súng vừa rồi là do anh nổ, cô cảm giác thế, nhưng tại sao anh lại bất động: “Minh Viễn, anh nói gì đi… Á”
Anh chiếm hữu đôi môi của cô, không đi vào, mà chỉ cảm nhận độ ấm của cô, cho đến khi giọng nói của Minh Phúc truyền đến, anh mới buông ra.
“Cậu ba, đã xử lý xong.”
Hà Minh Viễn cao quý đứng dậy, một tay anh ôm Trần Nam Phương, ừ một tiếng.
“Chúng ta đổi xe rồi quay về.”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.
Cô bàng hoàng nhìn anh xuống xe, nhìn thấy đống hỗn độn ở xung quanh, ba chiếc xe và vài tên đàn ông mặc âu phục màu đen đang bị thương năm ngổn ngang ở đó.
Lên xe rồi Trân Nam Phương mới mở lời: “Anh biết sẽ có người phục anh à?”
“Đoán thế, nhưng không ngờ răng bọn họ lại vội vàng vậy.”