Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 620



Chương 620

Trân Nam Phương trong nháy mắt biết bạn thân muốn nói người nào, ‘Cậu nói Nam Mạc Bá sao?”

“Cũng không phải sao, ngoại hình chính là đồ ăn của tớ.” Đỗ Thanh Hoa chặc chặc, “Chỉ là nhân phẩm quá cặn bã.”  Không đợi cô phản ứng, Đỗ Thanh Hoa lại tự mình nói, ‘Cũng không nhất định, tớ nghĩ ngày mai tớ nên dò xét xem, không chừng có thể được, dù sao cũng là cho mướn, không thì như thế nào.”

Cái này..

Trần Nam Phương nhìn bạn thân ánh mắt vô thần, thật là đau lòng.

Càng muốn biểu hiện không quan tâm, thật ra thì càng hoàn toàn ngược lại, càng muốn kiên cường ở trước mặt người khác, sau lưng lại càng đau khổ.

“Thanh Hoa.” Cô cũng nằm xuống ôm bạn thân.

“Coi như là, tớ chỉ vừa nói chơi thôi!”

Đỗ Thanh Hoa đem mặt chôn xuống đầu vai Trần Nam Phương, nhỏ giọng nói, ‘Thật đáng tiếc đại học không dạy biểu diễn chuyên nghiệp.”

Trần Nam Phương võ lưng bạn thân, nhẹ nhàng, ôn nhu, trong lòng âm thâm đưa ra quyết định..

Sau khi Đỗ Thanh Hoa ngủ say, cô mới từ trong phòng đi ra, vừa ra khỏi cửa chỉ thấy ánh mắt Hà Minh Viễn trở nên tối sầm lại, đứng ở trong hành lang.

“Em làm cái gì vậy? Tại sao không đợi ở trong phòng chúng ta?” Trân Nam Phương cười đi tới, ôm lấy cánh tay anh, “Đây là đang ở nhà, em sẽ không đi lạc đâu.”

“Sợ em buổi tối không biết ngủ với ai.” Hà Minh Viên đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, “Nếu em mà không ra, anh sẽ xông vào đi đánh Đỗ Thanh Hoa.”

“Anh..” Trần Nam Phương không biết làm sao lắc đầu, có lúc anh thật giống như đứa con nít, chỉ là lời này chỉ có thể giữ trong lòng, phải cầu cạnh người hay là khiêm tốn làm việc, “Minh Viên, em ngày mai muốn nhờ Mạc Bá giúp một chuyện, rất nhanh, anh cho em mượn anh ấy?”

“Ồ? Chuyện gì?” Anh nhíu mày, “Đỗ Thanh Hoa muốn yêu con bướm?”

“Cái gì mà con thiêu thân?” Trần Nam Phương nhếch miệng: “Làm sao có thể nói như vậy vê Thanh Hoa?

“Người dám cướp vợ của anh, anh có thể đối tốt với cô ấy như thế nào?”

Hà Minh Viễn phản bác lại một cách tự nhiên.

Cô đưa tay chạm vào sống mũi anh, dịu dàng dỗ dành: “Ôi, cậu ba Viễn lòng dạ đừng hẹp hòi như vậy.”

Anh chu môi gật đầu.

Trân Nam Phương nhìn lại, tiếp tục dỗ dành: “Về phòng rồi hãng nói chuyện.”

“Cái kia bé Phương có thể nghĩ tới, nhưng sau khi vào phòng không còn đơn giản như vậy đâu.” Hà Minh Viễn nhướng mày gian xảo.

Cô nghĩ thâm rằng dù bây giờ có hôn đi chăng nữa, thì liệu anh có để cô trở vê phòng hay không?

Dù sao cô cũng không thoát được nên phải đạt được mục đích trước, vì vậy vừa vào cửa đã nói: “Minh Viễn đã hứa với em rồi, phải không? Ngày mai hãy để Hàn Phong giúp em vài chuyện nhỏ.”

Anh chặn người ở cửa, hai tay khóa chặt, đôi mắt phượng sáng ngời, hai môi cọ sát vào nhau: “Đồng ý, bà xã nói gì cũng đúng hết.”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Trân Nam Phương thành công liền đẩy anh ra: “Cảm ơn ông xã, em mệt rồi đi tắm đây.”

Hà Minh Viễn thoạt đầu sửng sốt, bởi vì anh chưa bao giờ thấy cô nhanh nhẹn như vậy, sau đó mỉm cười, cô gái nhỏ lại dám lật lọng.

Anh sải bước đi tới, đuổi theo cô: “Đi tắm? Anh giúp em.”