Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 632



Chương 632

Nhưng vì tính cách và suy nghĩ khác nhau nên phản ứng của hai cô không giống nhau, trong khi Trần Nam Phương đang còn trầm tư suy nghĩ thì Đỗ Thanh Hoa đã lên tiếng trước.

“Vốn đã thẳng tính thì sao anh không nói thẳng ra là anh có âm mưu gì đi?”

“Chính là muốn lấy em.” Nam Mạc Bá thản nhiên nói.

“..” Đỗ Thanh Hoa nhìn anh như gặp phải quỷ, sau đó tự giêu cười: “Được thôi, chín giờ ngày mai gặp nhau ở cửa cục dân chính.”

“Thanh Hoal” Trân Nam Phương hoảng sợ, vội vàng kéo tay bạn thân: “Chuyện đại sự sao có thể đồng ý bừa bãi như vậy.”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Không thể lấy sai lâm này để bù đắp cho sai lầm khác được!

“Bây giờ cũng không phải cậu còn một thân một mình, còn em trai cậu thì sao?” Trần Nam Phương nhắc nhở: “Chuyện đại sự thì phải cùng nhau bàn bạc đã…”

Sau khi khuyên bạn thân, cô lại quay sang thuyết phục Nam Mạc Bá: “Anh Nam, tuy rằng hôm nay anh đã cho chúng tôi một bất ngờ lớn nhưng đây là chúng ta đang thương lượng với nhau, nếu anh không đồng ý với chúng tôi có thể nói thắng, chứ đừng tùy tiện lôi chuyện quan trọng như vậy ra để ép chúng tôi.”

“Cô Trần hiểu lầm ý tôi rồi.” Nam Mạc Bá cười, không có vẻ gì là tức giận: “Như đã nói ở trên tôi vốn thẳng tính vậy, tôi đã yêu cô Đỗ ngay từ khi nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên, luôn hy vọng cô ấy cho tôi một cơ hội được theo đuổi, giờ cô ấy nói đi đăng ký kết hôn vậy thì còn gì vui băng.”

“..” Sau khi nghe xong lời này, Trần Nam Phương nghẹn lời, không biết phải đáp lại ra sao.

“Thanh Hoa, tôi gọi em như vậy được chứ?” Nam Mạc Bá ôn hòa nói: “Tôi nghĩ cô Trần nói đúng, chuyện lớn cả đời không thể tùy tiện quyết định, vậy cho tôi gặp em trai em được không? Tôi sẽ không để em phải chịu thiệt thòi.”

Đỗ Thanh Hoa từ đầu đến giờ vân đeo một mặt nạ tươi cười ôn hòa suýt nữa không chịu nổi mà quăng mặt nạ, không cười nổi nữa.

Trần Nam Phương đỡ lời giúp bạn thân, đáp lại: “Tôi thay mặt bạn tôi đồng ý, hôm nào đó chúng tôi sẽ nói chuyện với Ôn Tứ Hiên.”

“Ôn… Tứ Hiên?” Nam Mạc Bá chớp mắt: “Nghe có chút quen tai.”

Nhưng anh ấy cũng không tiếp tục kéo dài đề tài này, bắt đầu hỏi thăm về Thâm Thành, và thuận tiện giới thiệu về quê hương mình.

Mọi người cùng ăn cơm và trò chuyện khá vui vẻ, hòa thuận.

Thế nhưng lòng Trân Nam Phương vẫn cảm thấy lo lắng, nhất là khi biết Nam Mạc Bá đến từ Hàn Quốc thì cô lại nhớ tới ông lớn.

Quay về nhà rồi Trần Nam Phương vẫn lo lắng đứng ngồi không yên, cô vẫn thấy có mùi âm mưu ở đây.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Hàn Phong: “Xin lỗi vì đã muộn như vậy rồi còn làm phiền, nhưng tôi có hai chuyện muốn nhờ anh.”

“Rất sẵn lòng giúp đỡ bà chủ.” Giọng nói mang theo ý cười châm biếm: “Chỉ cần cô nói tốt cho tôi trước mặt ông chủ thôi.”

“Anh yên tâm, Hà Minh Viên công tâm sáng suốt, anh ấy biết ai là người có năng lực, ai đáng để tin tưởng giao trọng trách quan trọng mà.”

“No No Nol” Tạ Hàn Phong không cho là đúng: “Cô Nam Phương tự coi nhẹ bản thân rồi, gió thổi bên tai luôn có sát thương rất lớn, huống chi cô chỉ cân thổi một hơi bên tai ông chủ thôi.”

“..” Nghe vậy, Trần Nam Phương nhớ đến hồi nãy nhắn tin với Hà Minh Viễn, cô ngượng ngùng đỏ mặt: “Được rồi chúng ta nói chuyện chính đi.”